Hôm nay Triệu Lôi Đình tự nguyện không uống rượu, lát nữa sẽ lái xe đưa mọi người về. Anh ấy cầm ly trà lên, cười nói: “Tư Kỳ, từ trước đến giờ đội trưởng Hàn không bao giờ khen ai như hôm nay đâu. Nào, tôi động viên cô, cố gắng hơn nữa nhé!”
Đường Tiểu Xuyên cũng đã hơi say, nằm dài trên ghế, cánh tay dang ra, nâng ly lên, nói lớn: “Chúc mừng!”
Ban đầu Mạnh Tư Kỳ đã đổi sang uống trà, nhưng lúc này vội vàng rót một ly bia, uống một hơi hết, trong bụng sôi sục, trong lòng dâng trào cảm xúc.
Cô nhìn ánh đèn neon rực rỡ, cảm thấy thật tuyệt!
*
Nhà của Mạnh Tư Kỳ xa nhất nên cô là người cuối cùng được đưa về. Cô đã uống hai, ba ly bia, không say nhưng cũng hơi lâng lâng. Cô hé cửa sổ, tận hưởng làn gió đêm trên phố.
Cô đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Triệu Lôi Đình, mọi người không thích đội một sao?”
Triệu Lôi Đình nói: “Dù cô thấy đội một và đội hai bề ngoài có vẻ không hợp nhưng khi làm việc, cả hai đội đều xông lên phía trước và hỗ trợ lẫn nhau nên không có vấn đề gì cả, chỉ là ngoài miệng không ai chịu nhường ai thôi.”
“Đúng là vậy. Anh có biết gì về đội trưởng Lộ không?”
“Đội trưởng Lộ à!” Triệu Lôi Đình vừa đánh lái vừa nói: “Người này rất mạnh.”
“Ừm?”
“Anh ấy từng có cơ hội được điều chuyển lên tỉnh nhưng không biết vì sao lại không đi.”
Mạnh Tư Kỳ cũng bất ngờ, chẳng phải lên tỉnh tương lai sẽ tốt hơn sao. Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Thế anh ấy có nhà ở Kim Dương không?”
“Có lẽ có, anh ấy là người địa phương.”
“Vậy chắc chắn là vì anh ấy yêu quê hương rồi.”
Triệu Lôi Đình cười: “Người như Lộ Hạc, chắc không phải kiểu yêu quê hương!”
Gió đêm thổi thêm một lúc, Mạnh Tư Kỳ cảm thấy cái tên này nghe rất quen, cô hỏi: “Lộ gì?”
“Cô đến cục lâu thế rồi mà còn chưa biết tên anh ấy à, Lộ trong ‘đường lộ’, Hạc trong ‘bạch hạc’!”
Lộ Hạc? Tại sao lại quen thuộc thế nhỉ? Mạnh Tư Kỳ chắc chắn rằng mình không vô cớ nhớ một cái tên. Cô nghiêng đầu nhìn ra đường phố, một quầy báo lướt qua cửa sổ, cô chợt nhớ ra, ở thế giới của cô, cô đã nhìn thấy cái tên này từ một bài báo.
Lộ Hạc! Thật sự là anh ấy sao?
Một vụ án mạng liên hoàn với lớp trang điểm đỏ đậm kéo dài ba mươi năm chưa được phá đã thu hút sự chú ý ở thế giới của cô vì trong quá trình tháo dỡ một ngôi nhà cũ, người ta phát hiện một bộ xương bị chôn trong một thùng dầu chứa đầy xi măng.
Kết quả xét nghiệm DNA cho thấy bộ xương có tên là Lộ Hạc, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự mất tích cách đây ba mươi năm khi đang điều tra án mạng liên hoàn với lớp trang điểm đỏ đậm.
Và lúc này, vụ án mà Lộ Hạc đang điều tra gần như tương tự với án mạng liên hoàn với lớp trang điểm đỏ đậm.
Chẳng lẽ việc cô đến thế giới này có một bí mật không thể diễn tả?
***
Những ngày này trôi qua rất yên tĩnh, chỉ là trong đầu của Mạnh Tư Kỳ vẫn luôn nghĩ về chuyện của Lộ Hạc. Cô luôn muốn kiểm chứng xem vụ "Án mạng liên hoàn với lớp trang điểm đỏ đậm" xảy ra ở thế giới này có phải là cùng một vụ án với thế giới nguyên bản hay không. Vậy nên cô có chút thất thần.
Trưa hôm đó, cô chậm rãi rót một ly nước sau khi từ căn tin trở về, Triệu Lôi Đình hỏi cô sao lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, có phải là đang lo lắng về việc được tuyển chính thức không. Tính cả thời gian nguyên chủ thực tập tại Cục cảnh sát tới giờ, cô đã thực tập được gần sáu tháng.
Cô suýt nữa quên mất việc quan trọng như vậy, Triệu Lôi Đình tự tin động viên cô: “Cô cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, nếu cô không được tuyển chính thức, tôi sẽ ăn cái ly này của cô.”
Cầm ly nước nóng đang bốc hơi trong tay, cô không nhịn được cười: “Ly của tôi là inox đấy...”
Đang định trả lời thì Triệu Lôi Đình bị một giọng nói như chuông vang cắt ngang, Hàn Trường Lâm bước nhanh vào văn phòng: “Xuất phát, có vụ án mạng!”