Cuộc điều tra kéo dài đến 7- 8 giờ tối. Phùng Thiếu Dân bảo Mạnh Tư Kỳ về sớm bằng xe buýt.
Tâm trạng Mạnh Tư Kỳ có chút nặng nề, tối hôm đó cô trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi khi thiếp đi, cô lại mơ thấy mình đang ở hiện trường vụ án, máu me khắp nơi. Cuối cùng cô phải bật đèn ở đầu giường lên, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ sáng hôm sau cô dậy muộn. Cô vội vã đến Cục cảnh sát nhưng đã quá giờ làm việc. Đây là lần đầu tiên cô đi muộn, trước đây cô chưa bao giờ đến trễ, hơn nữa sắp được tuyển chính thức nên cô cảm thấy rất lo lắng.
Lúc đó văn phòng đã bắt đầu bận rộn. Các đồng chí đội hai đều tụ tập trước bảng phân tích vụ án trên bàn làm việc, có vẻ như đội trưởng Hàn và mọi người đã bắt đầu phân tích tình hình vụ án.
Sự xuất hiện của cô khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn, trong giây lát đó, cô cảm thấy hơi lúng túng không biết nên làm gì.
Lúc này, Triệu Lôi Đình nói: “Để tôi đi lấy hồ sơ.”
Phùng Thiếu Dân đáp: “Để Tiểu Mạnh đi lấy.”
"À…" Mạnh Tư Kỳ vẫn còn mơ hồ, không hiểu họ đang nói về chuyện gì. Cô vội vàng bước lên hỏi: “Thầy ơi, thầy cần em lấy gì ạ?”
Phùng Thiếu Dân nói: “Cô đến phòng lưu trữ lấy hồ sơ vụ án phóng hỏa ngày 12/7 giúp tôi. Người phụ trách phòng lưu trữ họ Hồ.”
“Vâng, em đi lấy ngay ạ.”
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng lưu trữ, nơi cất giữ hồ sơ của các vụ án lớn nhỏ mà cục cảnh sát đã xử lý.
Có một đồng chí lớn tuổi đang ngồi tại quầy đón tiếp ở cửa, mặc bộ đồng phục rất chỉnh tề, tóc và râu đều đã bạc, có lẽ ông ấy đã cống hiến nhiều năm trong ngành và sắp về hưu.
Cô tiến đến nói: “Chú Hồ, cảnh sát Phùng Thiếu Dân nhờ cháu đến lấy hồ sơ vụ phóng hỏa ngày 12/7.”
“Cháu là học trò của Tiểu Phùng à?”
“Chú biết ạ?”
Chú Hồ cười hiền hòa: “Chú cũng nghe nói rồi, cuối cùng Tiểu Phùng cũng chịu thu nhận đệ tử.”
Mạnh Tư Kỳ không biết trả lời thế nào, chỉ mỉm cười.
"Được rồi." Chú Hồ gật đầu đầy hài lòng: “Chắc là vụ án năm nay, đi vào phía bên trái là thấy, lát nữa cháu nhớ quay lại đây ghi danh nhé.”
"Dạ vâng, cảm ơn chú Hồ." Mạnh Tư Kỳ đáp lời rồi bước vào phòng lưu trữ.
Không gian bên trong rất rộng lớn, trông giống như những thư viện cũ ở các trường đại học với từng dãy kệ sách xếp đầy hộp và túi hồ sơ.
Nơi này không chứa đựng những dòng tri thức như thư viện mà ghi chép lại lịch sử tội ác của thành phố Kim Dương suốt mấy chục năm qua, tràn ngập những lời nói dối, sự đố kị, cơn thịnh nộ, sự kiêu ngạo, tham lam, dục vọng và tà ác. Những khía cạnh đê hèn nhất của con người đều được ghi chép lại ở đây.
Trông chúng chỉ như những dòng chữ vô cảm nhưng ẩn sau đó là biết bao mạng người đã mất, biết bao gia đình tan nát, biết bao nhiêu trái tim đã sụp đổ.
Nơi này mang đến một bầu không khí trang nghiêm và nặng nề khiến người ta phải lắng lòng lại để soi xét sâu thẳm bên trong chính mình.
Mạnh Tư Kỳ lặng lẽ bước đi giữa các dãy kệ và dừng lại bên cạnh một kệ sách. Mặt bên của kệ sách đều có bảng ghi chú, ghi rõ năm của các hồ sơ. Kệ sách bên tay trái ghi năm 1993.
Cô nhanh chóng bước vào giữa hai kệ sách và bắt đầu tìm kiếm. Nếu được sắp xếp theo tháng thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn. Sau một hồi lật tìm, cô đã thấy một hồ sơ ghi “Vụ phóng hỏa ngày 12/7.”
Mặc dù không biết chi tiết của vụ án này nhưng cô chắc chắn rằng nó có liên quan đến quỷ án diệt môn hôm qua.
Khi cô lấy hồ sơ và chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ ra một việc. Án mạng liên hoàn với lớp trang điểm đỏ đậm mà Lộ Hạc đang điều tra, liệu hồ sơ của vụ án đó có nằm ở đây không?