Dựa trên lời của La Bình, Lộ Hạc tin rằng Nguyễn Phú Xuân vẫn yêu thương con gái, nhưng tình yêu đó chỉ thể hiện qua sự trốn tránh. Ông ta luôn trốn tránh Nguyễn Mộng Anh vì cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng ông ta lại là một người cha nên chỉ có thể đối phó với mối quan hệ bố con bằng thái độ né tránh.
Khi nghe tin con gái bị sát hại, ông ta biết rõ tình cảnh của cô ấy, vì thế lại một lần nữa trốn tránh, không dám đến nhận xác. Nhưng lần này sự trốn tránh còn có phần khác biệt, có lẽ ông ta sợ phải đối diện với cái chết thảm khốc của con gái và càng không dám đối mặt với sự thờ ơ của mình suốt những năm qua.
Đêm hôm đó, ông ta trốn trong góc tường khóc thầm, đó là lời thú tội của ông ta, nhưng rồi ông ta nhanh chóng trở nên tê liệt và trở lại sòng bài chỉ để tìm cách hoàn toàn làm tê liệt bản thân.
Nguyễn Phú Xuân mấp máy miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng. Lương Vân Phong nghiêm giọng nhắc nhở lần nữa, lúc này Nguyễn Phú Xuân mới lên tiếng: “Tôi có lỗi với Mộng Anh, tôi hoàn toàn không xứng đáng làm bố của nó. Các anh muốn giam tôi thì cứ giam đi.”
“Ông còn muốn trốn tránh đến bao giờ nữa?” Lộ Hạc quát lớn: “Con gái ông đã được khâu lại rồi, nếu ông không đến, sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại cô ấy nữa đâu.”
Câu “đã được khâu lại” có lẽ ai cũng hiểu được ý nghĩa của nó. Nguyễn Phú Xuân như bị đâm một nhát đau đớn, đưa bàn tay thô ráp lên che mắt và khóc nức nở.
Mười mấy phút sau, Nguyễn Phú Xuân bình tĩnh lại, Lương Vân Phong hỏi: “Từ năm ngoái đến năm nay, Nguyễn Mộng Anh có liên lạc với ông không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT