Thương Chi phát hiện trong nhà có vài thay đổi. Trên tường treo ảnh của cha mẹ cô, căn nhà cũng sạch sẽ hơn hẳn. Phương Huệ và Thương Tử Minh ăn mặc rất chỉnh tề, ngay cả Thương Nhược vốn ngang ngạnh cũng mặc một bộ đồ ngoan hiền.
Nhìn tình hình này, chẳng lẽ người của Liên bang sắp đến?
Vừa nhìn thấy Thương Chi, Phương Huệ liền gọi cô lại gần, nắm tay cô với vẻ mặt đầy yêu thương, cứ như đang nhìn con gái ruột của mình vậy.
Thương Chi nổi cả da gà, màn kịch này bắt đầu rồi sao?
“Chi Chi, lát nữa sẽ có vài chú đến gặp con. Con ngoan ngoãn ngồi cạnh thím nhé? Nếu họ hỏi gì, con chỉ cần nói thím là người con thích nhất, được không nào?”
Thương Chi chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay của Phương Huệ, giọng ngọt ngào cất lên: "Muốn!"
Phương Huệ theo phản xạ rụt tay lại, chiếc vòng này không thể cho Thương Chi được, bà ta đã phải nài nỉ rất lâu mới mua được nó.
"Vòng của thím không đẹp đâu!"
"Muốn, muốn!" Thương Chi bấm chặt lòng bàn tay mình, nước mắt lập tức rơi xuống.
Thương Tử Minh bực bội đập mạnh xuống bàn, làm Phương Huệ giật mình, Thương Chi cũng khựng lại một chút rồi khóc càng to hơn. Vừa khóc vừa hét: "Oa oa oa! Thím đánh con! Chú đánh con! Không cho con ăn cơm! Con muốn ba mẹ!"
Nghe những lời này, mí mắt Thương Tử Minh giật liên hồi, tức giận quát lên: "Đưa cho nó!" Đến thời khắc quan trọng thế này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất nào được. Chỉ cần vượt qua hôm nay, mọi thứ sẽ được định đoạt.
Phương Huệ luyến tiếc tháo chiếc vòng tay của mình ra, đặt vào tay Thương Chi.
Chờ người của Liên bang đi rồi, bà ta sẽ cho Thương Chi biết tay, nhốt vào kho, không cho ăn!
Thương Chi đeo chiếc vòng lên cổ tay, trong mắt đầy vẻ hân hoan. Không ngờ chỉ khóc thử một chút mà đã có thể dễ dàng lấy được rồi. Xem ra vợ chồng bọn họ quả thực rất khao khát hai hành tinh kia.
Cô lau nước mắt, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, liên tục nghịch chiếc vòng, trông vô cùng yên lặng.
Thương Tử Minh không ngừng nhìn đồng hồ, cuối cùng, ông ta đứng dậy.
"Chỉ còn vài phút nữa họ sẽ đến, chúng ta ra cửa đón họ." Ông ta liếc nhìn Thương Chi, không kìm được dặn dò: "Chi Chi, ngoan ngoãn nghe lời."
Thương Chi gật đầu ngoan ngoãn, mỉm cười với ông ta.
Ba người chỉnh trang lại quần áo rồi cùng nhau ra ngoài sân.
Một chiếc ô tô lơ lửng cực kỳ sang trọng dừng trước cổng, vừa nhìn đã biết không hề rẻ. Thương Chi nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của họ, xem ra người đến không phải là nhân vật tầm thường.
Cửa xe từ từ mở ra, một người đàn ông mặc quân phục đen bước xuống trước, phía sau là một nam một nữ.
Thương Tử Minh hắng giọng, nhanh chóng bước lên đón: "Chào ngài tướng quân, tôi là Thương Tử Minh, đây là vợ và con gái tôi, còn đây là cháu gái đáng thương của tôi, Thương Chi." Giọng điệu nghe có vẻ rất đau lòng.
Người đàn ông đi đầu trông cực kỳ anh tuấn, dáng người cao lớn, con ngươi màu vàng kim, khiến Thương Chi liên tưởng đến một con sư tử trên thảo nguyên — nguy hiểm và hung mãnh.
Thiếu tướng Garr lặng lẽ quan sát ba người, ánh mắt dừng lại ở Thương Chi một chút. Cô bé này thực sự rất đáng thương.
Garr nói: "Chúng ta vào trong rồi nói."
Mọi người cùng ngồi xuống phòng khách, Thiếu tướng Garr là người rất thẳng thắn. Ông lấy một bản hợp đồng từ không gian thạch của mình ra, Thương Tử Minh lập tức ngồi thẳng lưng, còn Phương Huệ thì bắt đầu thở gấp.
Garr mở hợp đồng: "Liên quan đến sự cố của Thượng tá Thương và vợ anh ấy, chúng tôi vô cùng đau lòng. Liên bang quyết định tặng hai hành tinh làm tiền trợ cấp, chuyện này chắc các người đều đã biết."
Ông ngừng lại một chút, nhìn cô bé đang ngồi yên lặng kia, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Nếu cô là một người bình thường, hai hành tinh này đương nhiên sẽ thuộc về cô. Nhưng cô không có khả năng tự chăm sóc bản thân, nên chỉ có thể giao cho người giám hộ.
Garr nhìn cô và hỏi: "Cháu là Thương Chi phải không? Chú thím cháu đối xử với cháu thế nào?"
Vợ chồng Thương Tử Minh căng thẳng đến mức nuốt nước bọt liên tục, ánh mắt dán chặt vào cô.
Nghe câu hỏi này, nước mắt Thương Chi lập tức tuôn rơi, nhưng cô không hề khóc thành tiếng. Nỗi buồn từ cô truyền đến Garr, khiến ông không kìm được mà đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch sẽ.
"Cháu… cháu rất buồn. Trước khi đi, ba mẹ đã hứa sẽ mang về cho cháu những viên đá lấp lánh. Còn chú thím thì…" Cô lén liếc nhìn vợ chồng Thương Tử Minh đầy hoảng sợ rồi vội vàng cúi đầu, Garr chú ý thấy bàn tay cô đang siết chặt lấy váy mình.
So với cô gái còn lại, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng cũ kỹ. Đối xử tốt hay không, nhìn một cái là biết ngay.
Phương Huệ không thể tin nổi, đứng bật dậy khỏi sofa, giọng the thé: "Con bé đang nói linh tinh gì vậy! Thiếu tướng, chúng tôi không có làm thế!"
Đôi mắt Garr trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Nếu không có, tại sao cô bé lại khóc đau lòng đến vậy?"
Thương Tử Minh siết chặt tay vợ, buộc bà ta ngồi xuống.
"Chi Chi, con không ngốc nữa à?"
Thương Chi lau sạch nước mắt, giọng khàn khàn trả lời: "Chú, cháu đã hồi phục bình thường rồi. Không tin có thể đến bệnh viện kiểm tra."
Hồi phục bình thường?
Thương Tử Minh không tin, một người đã ngốc suốt 22 năm sao có thể đột nhiên hồi phục? Không thể nào! Trong khoảnh khắc đó, thậm chí ông ta còn nghĩ liệu có phải ai đó giả mạo Thương Chi nhằm chiếm đoạt hai hành tinh kia hay không.
"Không thể nào! Nó không thể nào hồi phục được!" Thương Nhược nhìn Thương Chi đầy căm hận, con bé ngốc này tuyệt đối không thể trở lại bình thường!
"Đủ rồi!" Garr cắt ngang, thấy Thương Chi co rúm sợ hãi thì vô thức hạ thấp giọng: "Vậy chúng ta đến bệnh viện kiểm tra. Nếu thật sự hồi phục, đó sẽ là điều tốt nhất."
"Được."
Thương Chi ngồi ở ghế sau xe của Garr, còn gia đình Thương Tử Minh lái xe theo sau, cùng đến bệnh viện.
Garr liếc nhìn cô gái đang co người lại, trông như rất sợ hãi. Ông không thể hiểu được họ đã đối xử với cô thế nào để cô trở nên như vậy.
"Thương Chi, chú là cấp trên của ba mẹ cháu, đừng sợ."
Thương Chi khẽ gật đầu, nhưng vẫn không dám ngẩng mặt nhìn ông.
Garr thở dài: "Họ có đánh cháu không?"
Thương Chi lắc đầu: "Không đánh, chỉ nhốt cháu vào căn phòng tối om, không cho cháu ăn cơm. Còn Nhược Nhược thì lấy mất quà của ba mẹ tặng cháu…"
"Lấy?" Garr cười lạnh, chỉ sợ là cướp thì đúng hơn.
Nắm tay ông siết chặt, nếu Thương Tử Minh đang đứng trước mặt, e rằng ông đã đấm ông ta rồi. Những người này thật quá đáng!
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Garr yêu cầu bác sĩ dẫn Thương Chi đi kiểm tra, còn ông đứng ngoài chờ kết quả.
Thương Tử Minh liên tục xoa tay, vội vàng giải thích: "Thiếu tướng, chúng tôi tuyệt đối không hề ngược đãi Thương Chi, tôi xin thề!"
"Hừ, vậy nhốt cô bé vào phòng tối không được tính là ngược đãi sao?"
Nhìn phản ứng của họ, Garr đã chắc chắn Thương Chi không hề nói dối. Nếu cô bé chưa đủ tuổi thành niên, chỉ cần những chuyện này thôi cũng đủ để kiện bọn họ tội bạo hành trẻ em.
Bốn người mang tâm sự khác nhau ngồi chờ bên ngoài, chẳng mấy chốc cánh cửa đã mở ra.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng, nói với Garr: “Qua kiểm tra, chỉ số IQ của cô bé đã khôi phục về mức người bình thường, cơ thể không có thương tổn nào, chỉ hơi gầy yếu và có dấu hiệu suy dinh dưỡng.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Thương Chi đứng phía sau Garr, lặng lẽ nhìn ông nghiêm khắc trách móc nhà họ Thương, khóe môi từ từ nhếch lên thành một nụ cười như tiểu ác ma.
Đúng lúc này, Thương Nhược nhìn thấy, cơn giận bùng lên khiến cô ta mất hết lý trí: “Thương Chi!”
Garr lập tức kéo Thương Nhược lại, quay đầu nhìn thì thấy Thương Chi sợ hãi trốn sau lưng mình, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Thương Nhược.
Bộ dạng này khiến ông không khỏi nhớ đến cô con gái trạc tuổi ở nhà, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.
“Đủ rồi! Các người còn gì để nói không? Thương tiên sinh, tôi nhớ rõ chức vụ hiện tại của anh là do anh trai giúp đỡ có được, đúng không?”
Sắc mặt Thương Tử Minh tái nhợt, vội kéo con gái đứng ra phía sau mình, cười gượng gạo: “Thiếu tướng, chỉ là trò đùa trẻ con thôi mà. Nhược Nhược vẫn chưa trưởng thành, có thể làm gì chị nó được chứ?”
Thương Chi cúi đầu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Chưa chắc đâu, đôi khi trẻ con còn đáng sợ hơn cả người lớn ấy chứ.
Garr không muốn lãng phí thời gian nữa, giọng nói dứt khoát: “Nếu Thương Chi đã có thể tự lo cho bản thân, hơn nữa cũng đã trưởng thành, vậy hai hành tinh kia không còn liên quan đến các người nữa.”
Phương Huệ hoảng sợ kéo tay chồng, chuyện này tuyệt đối không thể được!
Thương Tử Minh trấn tĩnh lại, nói: “Thiếu tướng, hay là để chúng tôi bàn bạc với Chi Chi một chút đã?”
Thấy Thương Chi gật đầu, Garr liền đồng ý.
Hai chú cháu đi đến một góc khuất, Thương Tử Minh tỏ ra ôn hòa, dịu giọng hỏi: “Chi Chi, cháu khỏi bệnh khi nào? Sao không nói với chú một tiếng?”
Thương Chi không có tâm trạng giả bộ tình cảm, thẳng thắn nói: “Có chuyện gì thì chú nói thẳng đi.”
Thương Tử Minh bị chặn họng, sắc mặt hơi khó coi, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ giả tạo: “Nói thẳng nhé, chú muốn một trong hai hành tinh đó. Đây là thông tin của chúng, cháu có thể chọn trước một cái.”
Thương Chi nghe xong liền bật cười, đúng là mặt dày hết chỗ nói. Muốn cướp đất từ tay cô, đừng hòng!
“Chú ơi, bây giờ đâu phải ban đêm,” cô châm chọc, “Chú đừng mơ mộng giữa ban ngày thế chứ.”
Thương Tử Minh không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười đầy ẩn ý: “Ba mẹ cháu có để lại cho cháu một đoạn ghi hình. Nếu cháu đồng ý chia một hành tinh cho chúng tôi, chú sẽ đưa nó cho cháu. Còn nếu không…”
Ánh mắt ông ta tối lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Chú sẽ xóa nó đi, đó là thứ duy nhất họ để lại cho cháu.”
Chính là thứ này! Nguyên chủ đã qua đời, vậy mà lại để cô – một linh hồn đến từ thế giới khác – ở lại, cô không thể làm ra chuyện từ bỏ đoạn ghi hình đó được.
“Được, cháu đồng ý!” Thương Chi đau lòng vì mất đi một hành tinh, nhưng dù phải cho họ một cái, cô cũng không thể để họ chiếm được dễ dàng như vậy.
“Chú à, cháu có thể cho chú, nhưng chú phải trả cháu hai triệu tinh tệ. Nếu không muốn thì cứ xóa đi, cháu tin ba mẹ sẽ không trách cháu đâu.”
Cô cố ý tỏ ra không hề bận tâm đến đoạn ghi hình, còn hai triệu tinh tệ với Thương Tử Minh thì chẳng phải chuyện khó khăn gì.
“Được, chú đồng ý.”
Thương Chi nhìn qua thông tin hai hành tinh. Một cái nhỏ hơn, nằm gần hành tinh trung tâm, cái còn lại lớn hơn nhiều nhưng lại cách xa trung tâm. Cái này chẳng cần suy nghĩ cũng biết nên chọn cái nào, tất nhiên là lấy cái lớn rồi!
“Chú chuyển tiền cho cháu đi. Cháu sẽ nói với thiếu tướng rằng chúng ta mỗi người một hành tinh, cháu muốn cái lớn hơn.”
Thương Tử Minh lập tức chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm cho cô, sau đó hai người cùng quay lại chỗ Garr.
Thấy vợ mình đang lo lắng bất an, Thương Tử Minh liền đưa mắt ra hiệu trấn an, lại liếc nhìn Thương Chi, khóe môi không kìm được nhếch lên, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ.