“Tại sao con bé vẫn chưa tỉnh? Không phải bác sĩ đã nói đã hoàn toàn hồi phục rồi sao?”  

“Mẹ, không tỉnh dậy chẳng phải càng tốt hơn à?” Giọng điệu tùy tiện, ngạo mạn, cứ như thể người đang nằm trong khoang chữa trị không phải chị họ của mình.  

Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề vừa nghe con gái nói vậy, lập tức bịt miệng cô ta lại, trách mắng: “Muốn chết à! Im miệng! Sau này còn dám nói những lời như vậy, xem mẹ có dạy dỗ con không!”  

Cô gái trẻ khẽ hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường. Cô ta đâu có nói sai, dù gì thì cha mẹ chị họ cũng đã mất tích trong vụ nổ mảnh vỡ tinh tế, chính phủ Liên bang đã chính thức tuyên bố tử vong, chẳng qua chỉ là một cô nhi đáng thương mà thôi.  

Trong chất lỏng màu xanh lục nhạt của khoang chữa trị, một thiếu nữ có gương mặt thanh tú, dịu dàng đang yên lặng nằm đó. Mái tóc xoăn dài như rong biển xõa tung, hai tay đặt chồng lên nhau trước bụng, trông hệt như đang ngủ say.  

Hai mẹ con vừa rời khỏi phòng, không hề nhận ra rằng, thiếu nữ đang nằm trong khoang chữa trị, hàng mi khẽ run lên, ngón tay cũng khẽ động đậy.

***

Một bàn tay trắng nõn mềm mại từ từ vươn ra khỏi lớp dung dịch chữa trị, tiếp đó là một cái đầu tóc đen nhánh ló ra, cô gái không ngừng ho sặc sụa.  

“Khụ khụ khụ khụ!” Đây là tình huống gì vậy? Không phải cô đã bị sét đánh chết rồi sao? Chẳng lẽ tổ tiên hiển linh, thấy cô đáng thương nên kéo cô về?  

Thương Chi nhanh chóng lắc đầu, không thể nào! Cô đâu phải thiên tài trong tộc, trình độ tu luyện cũng bình thường, mãi mới chờ được cơ hội độ kiếp. Ai ngờ đúng lúc đó lại xảy ra sự cố, chín đạo thiên lôi đồng loạt giáng xuống, với cô mà nói, đó là cục diện chắc chắn sẽ chết.  

Nhưng mà… đây rốt cuộc là tình huống gì?  

Cô ngửi thử chất lỏng trên người, có mùi thảo mộc nhàn nhạt, không khó chịu lắm. Nhưng khoan đã — bao giờ tóc cô dài thế này? Và bàn tay này nữa, sao có thể mềm mại mịn màng thế này được?  

Tu luyện của Thần Nông tộc dựa vào việc trồng trọt, cấp bậc tăng lên tùy thuộc vào phẩm chất của cây cối mà họ trồng. Mọi người đều phải tự tay canh tác, và họ tự hào về những vết chai sần trên tay mình.  

Thương Chi không dám tin, những vết chai mà cô tích lũy bao năm đã biến mất! Đó là bảo vật của cô mà!  

Cô chìm đắm trong nỗi đau mất đi những vết chai thân yêu, thầm thề sau này nhất định phải trồng trọt chăm chỉ để "nuôi" lại chúng.  

Ngước mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đang nằm trong một chiếc hộp kim loại khổng lồ. Nếu không phải bên trong đựng đầy chất lỏng kỳ lạ, cô còn tưởng đây là quan tài mà tộc mình chuẩn bị cho cô nữa.  

Căn phòng rất rộng, có một chiếc giường lớn trông vô cùng êm ái. Trên sàn trải thảm dày, tường dường như không phải dán giấy mà là chính bề mặt tường phát ra sắc hồng dịu nhẹ. Đây chắc chắn không phải thế giới của cô.  

Ít nhất ở thế giới của cô, sẽ không bao giờ có trần nhà tựa như bầu trời sao, ánh sáng lấp lánh chuyển động tựa dải ngân hà chân thực.  

Thương Chi loạng choạng bò ra khỏi khoang chữa trị, đầu gối mềm nhũn suýt quỳ xuống đất. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô miễn cưỡng đứng dậy được.  

Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm hiểu xem mình đã trở thành ai.  

Ngày thường, ngoài tu luyện, cô cũng đọc không ít tiểu thuyết. Chẳng lẽ… cô xuyên không rồi? Nếu vậy, cô có thể giống như các nhân vật chính, mở khóa bàn tay vàng, thẳng tiến lên đỉnh cao cuộc đời không?  

Thương Chi không có chí hướng lớn lao như vậy, cô chỉ muốn có thật nhiều, thật nhiều đất đai. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười thích thú.  

Nhưng mà… nhà vệ sinh ở đâu vậy?! Cô sắp nhịn không nổi nữa rồi!

Thương Chi ôm lấy bụng dưới đang căng tức của mình, vẻ mặt kỳ lạ. Sao ở đây hình như không có cửa nhỉ? Không đúng, nhìn qua cũng biết căn phòng này chắc chắn không phải nơi người bình thường ở, theo lẽ thường thì không thể nào lại không có nhà vệ sinh chứ!  

Hu hu hu… nhà vệ sinh ở đâu vậy trời!  

Hả???  

Cô cúi đầu xuống, phát hiện một vật tròn xoe chắn trước chân mình, phía trên còn nhấp nháy một chấm đỏ, dựa vào kinh nghiệm dùng điện thoại của cô, tám phần là nó sắp hết pin rồi.  

“Chi Chi! Chi Chi!”  

Chi Chi? Vậy là chủ nhân cơ thể này cũng tên là Chi Chi sao? Đúng là có duyên thật.  

“Vật nhỏ, giờ chị không có thời gian nói chuyện với em đâu, em có thể chỉ cho chị nhà vệ sinh ở đâu không?”  

Quả cầu kim loại quay người lại, lăn thẳng đến phía bức tường. Thương Chi đành phải đi theo nó, nhưng càng đi gần, cô càng thấy kỳ lạ — sắp đâm sầm vào tường rồi!  

Khoan đã… cô vừa thấy cái gì? Bức tường tách ra, lộ ra một nhà vệ sinh được trang trí vô cùng tinh xảo.  

Quả cầu kim loại cọt kẹt ngẩng đầu, đôi mắt cơ học lóe sáng rồi cất giọng máy móc: “Toilet.”  

Không biết có phải ảo giác không, nhưng Thương Chi cứ có cảm giác con robot này đang khinh bỉ mình. Nhưng nói thật, người bình thường ai mà nhận ra bức tường chân thực thế này lại là một cánh cửa chứ!  

Phần còn lại thì không cần quả cầu kim loại giúp nữa rồi. Dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến đâu thì con người vẫn phải giải quyết nhu cầu sinh lý. Thương Chi ngồi trên bồn cầu, khuôn mặt đầy vẻ thoải mái.

“Suỵt... suỵt...”  

Nước tiểu chảy ra còn nhanh hơn. Không đúng! Nó đang làm gì vậy? Xi tiểu sao? Cô đâu phải trẻ con chứ?!  

Thương Chi cuối cùng cũng giải quyết xong, quả cầu kim loại tròn trĩnh quay người lại nhìn cô, đôi mắt nhấp nháy nhanh hơn, ánh sáng đỏ cũng chớp gấp gáp hơn.  

“Làm tốt lắm, cảm ơn nhóc.” Rõ ràng là đang đợi được khen đây mà.  

Thương Chi cuối cùng cũng có thời gian nhìn vào gương. Dù đã từng gặp qua không ít mỹ nhân, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên trước nhan sắc của cô gái trong gương.  

Đôi mắt to tròn như hắc diệu thạch lấp lánh như chứa cả dòng nước trong veo, mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, làn da trắng nõn không tì vết. Gương mặt này có bảy tám phần tương tự với khuôn mặt trước kia của cô, chỉ là thêm vài phần đơn thuần và ngây thơ hơn. Nhìn gương mặt này, có lẽ vẫn chỉ là một cô bé thôi.

Sắc mặt Thương Chi chợt thay đổi. Linh hồn cô xuyên qua, vậy còn huyết mạch Thần Nông thì sao? Công pháp tu luyện của tộc Thần Nông khác với những người khác, chỉ những ai mang huyết mạch Thần Nông mới có thể tu luyện. Nếu cô không còn huyết mạch này, chẳng thà để thiên lôi đánh chết còn hơn.  

Nghĩ đến đây, Thương Chi cắn mạnh ngón tay mình. Máu đỏ tươi tràn ra, cô cẩn thận cảm nhận hơi thở Thần Nông mỏng manh trong dòng máu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá. Tuy tư chất không cao, nhưng tiếp tục trồng trọt thì không thành vấn đề.

“Chảy máu! Chữa trị! Chữa trị!” Quả cầu nhỏ lập tức phát ra âm thanh chói tai, không ngừng va vào chân cô. Thương Chi ngồi xổm xuống, đưa ngón tay đang chảy máu ra trước mặt nó, tò mò muốn xem con robot nhỏ này sẽ chữa trị thế nào.  

Một cánh tay kim loại tròn trĩnh thò ra từ bụng nó, cầm theo một ống thuốc rồi đổ thẳng lên vết thương. Máu nhanh chóng ngừng chảy, vết thương cũng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.  

! Thật sự quá thần kỳ!  

“Cảnh báo được giải trừ, cảnh báo được giải trừ.” Giọng nói của quả cầu nhỏ lại trở nên dịu dàng hơn. Thương Chi nhẹ nhàng xoa đầu nó, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.  

Cô không chỉ đổi một thân xác mà còn trực tiếp đổi sang một thế giới khác. Rốt cuộc đây là nơi nào?  

Quả cầu nhỏ lạch bạch đi theo sau cô, không rời nửa bước. Thương Chi thay một bộ đồ sạch sẽ, sấy khô mái tóc dài của mình, rồi ngồi xuống chiếc ghế da êm ái. Chiếc ghế tự động kích hoạt chế độ mát-xa, cô ôm quả cầu nhỏ vào lòng, nhắm mắt tận hưởng. Không nhận ra rằng quả cầu nhỏ đang phát ra ánh sáng hồng nhạt, dường như là… đang thẹn thùng.  

“Em tên là gì thế?”  

“Viên Viên.”  

Cái tên này đúng là rất hợp với hình dáng tròn trĩnh của nó. Xem ra chỉ số thông minh của con robot này không cao lắm, chỉ có thể trả lời những câu hỏi đơn giản, chắc là kiểu robot phục vụ gia đình.  

Thương Chi vuốt ve cái đầu bóng loáng của Viên Viên, trong lòng có chút tiếc nuối. Cô còn nuôi mấy con mèo, may mà trước khi độ kiếp đã gửi chúng đi nơi khác, giờ cũng không cần lo lắng cho chúng nữa.  

Lúc thay quần áo, cô đã để ý thấy trên cổ tay phải của cơ thể này có một tấm thẻ kim loại nhỏ được buộc rất chặt, cô dùng bao nhiêu sức cũng không tháo ra được. Đây có phải là con chip cá nhân không? Kiểu như căn cước công dân ấy?  

Thương Chi nhìn chằm chằm vào tấm chip, không biết cách kích hoạt nó, đành phải hỏi Viên Viên.  

“Cái này dùng thế nào vậy?”  

“Chi Chi, đồ ngốc! Nhận diện vân tay là được mà!”  

Thương Chi đặt ngón tay lên tấm chip, ngay lập tức, một màn hình ánh sáng hiện ra trước mặt cô, góc trái phía trên chính là thông tin cá nhân của cô.  

“Thương Chi, 22 tuổi, giới tính: giống cái, cấp bậc: E…” Giống cái? Đây là cái giới tính gì vậy?  

Thương Chi không thầy dạy cũng nhanh chóng học được cách tra cứu thông tin trên mạng của thế giới này. Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ tình hình nơi đây rồi.

Năm 3014 lịch sử loài người đã trải qua một trận bức xạ chưa từng có, tất cả sinh vật đều xảy ra dị biến, nhiều loài thú có thể tiến hóa thành người, sở hữu trí tuệ, còn con người cũng có khả năng thú hóa. Sau vài nghìn năm phát triển, các dạng sinh vật này thông qua sinh sản và tiến hóa, cuối cùng hình thành nên một giống loài thông minh mới có thể tự do biến đổi giữa hình dạng con người và thú, được gọi là người Tinh tế.  

Khi một sinh mệnh mới ra đời sẽ được tiến hành đo lường cấp bậc gien. Cấp bậc càng cao, tài nguyên và phúc lợi nhận được càng nhiều, nhưng trách nhiệm phải gánh vác cũng lớn hơn.  

Giới tính nam có khả năng thú hóa, còn giới tính nữ thì không. Những người Tinh tế không thể hóa thành hình người được gọi là Thú nhân, lực sát thương lớn nhưng dễ mất kiểm soát, là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội người tinh tế. Còn những người không thể thú hóa thì sức mạnh yếu hơn, tuy không bằng ai nhưng ít nhất còn có thể cố gắng tìm được một giống cái cấp bậc E để kết đôi sinh sản.  

Mà nguyên chủ của thân thể này có vẻ còn thảm hơn. Cô ấy là một kẻ ngốc, trí lực chỉ dừng lại ở mức ba tuổi. Trên thẻ căn cước của cô, ngay cạnh ảnh chụp còn có hai chữ đỏ to đùng – “Tàn tật”. Nói trắng ra, cô ấy là một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.  

Cha mẹ nguyên chủ dường như đều là quân nhân, trong một lần tuần tra thường kỳ gần đây đã gặp phải bão tinh tế, cả người lẫn tàu chiến đều biến mất trong dải ngân hà bao la. Sau khi tìm kiếm vô vọng, chính phủ tuyên bố họ đã tử vong. Để bù đắp tổn thất, chính phủ đã trao tặng cho gia đình cô hai hành tinh.  

Chậc chậc chậc, đúng là thời đại tinh tế, ra tay là hai hành tinh liền. Nhưng hai hành tinh này lại không rơi vào tay cô mà bị người chú chiếm đoạt mất.  

Thương Chi tức giận đấm mạnh xuống ghế. Nhịn sao được! Hai hành tinh! Phải có bao nhiêu đất để trồng trọt chứ? Nhất định phải cướp lại!  

Về phần nguyên nhân khiến nguyên chủ hôn mê dường như là do ngã từ cầu thang xuống… Trong đầu cô mơ hồ có chút ký ức, hình như đúng là như vậy. Không ngờ cú ngã này lại khiến nguyên chủ mất mạng, còn cô thì xuyên vào đây.  

Đã đến rồi, cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, càng không thể để những kẻ kia cướp mất hai hành tinh mà cha mẹ nguyên chủ đã dùng tính mạng để đổi lấy.  

“Viên Viên, chúng ta đi thôi!”  

Không có phản ứng. Thương Chi cúi đầu nhìn, phát hiện đèn đỏ trên Viên Viên đã ngừng nhấp nháy, có vẻ như nó đã hết pin.  

Cô kiểm tra lại thông tin thì biết rằng robot như Viên Viên có khả năng tự sạc, không lý nào lại hết pin được. Khả năng duy nhất chính là… có người đã giấu trạm sạc của nó đi. Về phần ai làm chuyện này, đáp án đã quá rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play