Chương 007: Con Đường Minh Tinh Rực Rỡ Của Ảnh Đế Phá Sản (7)
???
Hai người trong phòng lập tức khựng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Khoảnh khắc trông thấy Tư Cẩn, Kiều Sương lập tức mềm nhũn.
Hắn ta vội vàng lui ra, nhanh chóng mặc lại quần áo, mặt đầy hoảng loạn:
“Cẩn Cẩn, sao em lại về rồi?
Không phải em bảo nửa tháng này phải chạy lịch trình, không quay về sao?”
Tư Cẩn cười nhạt:
“Cho nên, anh liền ngang nhiên làm chuyện này trong nhà của tôi?”
Tim Kiều Sương như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hắn ta xuất thân từ một vùng quê nghèo, bị buộc thôi học vì trượt quá nhiều môn, tìm việc cũng không ra, chỉ còn cách dựa dẫm vào Tư Cẩn mà sống.
Hắn ta khó khăn lắm mới lừa được Tư Cẩn rời khỏi Bạch gia vì mình, làm sao có thể để mất cơ hội này được.
Kiều Sương níu lấy cánh tay Tư Cẩn, đôi mắt ngập nước đầy đáng thương:
“Cẩn Cẩn, em phải nghe anh giải thích. Là cô ta dụ dỗ anh trước, người anh yêu từ đầu đến cuối vẫn là em!
Cũng chỉ vì em thường xuyên không về nhà, một mình anh lại ở trong căn nhà lớn như vậy, anh cô đơn quá mới...
Cẩn Cẩn, anh thề, anh sẽ không tái phạm nữa. Em tha thứ cho anh lần này thôi, được không?”
Nói xong, Kiều Sương ngước mắt, chân thành nhìn thẳng vào mắt Tư Cẩn.
Hắn ta biết, Bạch Tư Cẩn yêu hắn đến tận xương tủy, không có hắn thì không sống nổi.
Chỉ cần hắn ta giả vờ đáng thương, lại trách móc vài câu rằng vì thiếu đi sự quan tâm của Bạch Tư Cẩn mà hắn mới làm vậy.
Bạch Tư Cẩn chắc chắn sẽ như một kẻ ngốc mà tha thứ, thậm chí còn tự trách bản thân vì hắn.
Kiều Sương rất tự tin về điều này.
Nếu không có chút thủ đoạn, sao hắn ta có thể lừa gạt “Mối tình đầu quốc Dân” ngoan ngoãn ở bên hắn ta suốt bao năm nay?
Nhưng ngay khi hắn ta đang mong chờ Tư Cẩn hối lỗi, thì Tư Cẩn đột nhiên tích tụ sức mạnh, tung một cước thẳng vào ngực hắn!
Cơ thể Kiều Sương văng ra, đập mạnh vào cửa sổ phòng ngủ.
RẦM——
Tấm kính vỡ tan, mảnh thủy tinh cắt vào da thịt khiến hắn ta đầy rẫy vết thương.
Hắn khó nhọc bò dậy, ánh mắt đầy hoang mang nhìn về phía Tư Cẩn:
“Cẩn Cẩn, em làm sao vậy?
Em không nhận ra anh nữa sao? Anh là Kiều Sương, bạn trai của em mà!”
“Cút khỏi nhà tôi.” Tư Cẩn bước lên trước, lạnh giọng ra lệnh.
Kiều Sương gian nan bò dậy khỏi mặt đất.
Lau vệt máu bên khóe môi.
Nhịn đau, hắn ta tiếp tục nịnh nọt:
“Cẩn Cẩn, có phải em chịu ấm ức bên ngoài không? Ai bắt nạt em à?
Lại đây, để ông xã ôm một cái nào.”
Nhìn Kiều Sương lại gần, Tư Cẩn không chút do dự lại tung thêm một cú đá:
“Tôi không còn thích anh nữa. Chia tay, cút!”
Nghe thấy câu đó, sắc mặt Kiều Sương cuối cùng cũng không thể giữ nổi vẻ giả tạo.
Hắn ho sặc sụa, phun ra hai ngụm máu, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm Tư Cẩn:
“Em muốn chia tay với anh?
Bạch Tư Cẩn, em đừng quên! Là ai năm đó khóc lóc cầu xin được ở bên anh?
Em vì anh mà rời khỏi Bạch gia, bây giờ Bạch gia cũng không còn nhận em nữa. Nếu em đá anh, em còn lại gì?
Em chỉ còn lại một mình anh thôi!”
Hắn liên tục nhấn mạnh những gì Tư Cẩn đã đánh đổi vì hắn, cố gắng thao túng tâm lý cậu.
Tư Cẩn cười khẩy.
Nguyên chủ chính là bị *PUA như vậy, đến mức tin rằng ngoài Kiều Sương ra thì bản thân không còn gì cả. Vì thế, sau khi phát hiện Kiều Sương phản bội, anh ta hoàn toàn suy sụp, cuối cùng tự sát.
Tư Cẩn xoay xoay cổ tay, từng bước áp sát Kiều Sương, vừa đi vừa nói:
“Việc tôi cắt đứt quan hệ với Bạch gia, và việc tôi không muốn nuôi một kẻ vô dụng, là hai chuyện khác nhau.”
Nói rồi, cậu cúi người, túm lấy cổ áo hắn như xách một con gà con:
“Tôi đóng một tập phim kiếm 300 nghìn, tiền vi phạm hợp đồng là 50 triệu. Dù không còn Bạch gia, thì tôi cũng không phải là người mà loại thất bại như anh có thể bám víu vào!”
Nói xong, cậu vung tay, ném phượng hoàng nam muốn trèo cao ra ngoài qua khung cửa sổ bị vỡ.
“BỘP!”
Chỉ đến khi nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên, Tư Cẩn mới hài lòng quay người trở vào trong phòng.
Trong đáy mắt, lóe lên một nụ cười thỏa mãn đầy nguy hiểm.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, nụ cười ấy mang theo sự lạnh lẽo tự nhiên, khiến người khác không rét mà run.
Tiểu Yêu run rẩy ôm chặt lấy mình—
Sao nó cảm thấy, đại nhân chẳng có chút khái niệm nào về mạng người, thậm chí còn xem việc làm người khác bị thương là thú vui vậy trời?
Lúc này, người phụ nữ bị Kiều Sương đưa về đã mặc lại quần áo.
Biết được biệt thự này là của Tư Cẩn, cô ta không những không bỏ chạy mà còn nhân lúc cậu đang đánh người, tranh thủ quan sát cậu từ đầu đến chân.
Bình thường cô ta bận rộn với "công việc", không xem tin tức, cũng không biết "Mối tình đầu quốc dân" Bạch Tư Cẩn là ai.
Cô ta chỉ đơn giản cảm thấy người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, bỏ xa Kiều Sương cả mười tám con phố!
Huống hồ, người này lại còn có tiền, mà dù không có tiền, cô ta cũng sẵn sàng bỏ tiền ra để theo đuổi.
Người phụ nữ cười quyến rũ, đi đến bên cạnh Tư Cẩn, bắt chước giọng điệu của Kiều Sương, nhẹ giọng nịnh nọt:
“Cẩn Cẩn~, bao nuôi em đi, trước đây em bị tên cặn bã Kiều Sương lừa dối, sau này em chỉ muốn theo anh thôi.”
Cô ta từng khiến vô số chàng trai mê đắm, nên cực kỳ tự tin vào nhan sắc của mình.
Tư Cẩn liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, nụ cười quyến rũ đầy mê hoặc:
"Được thôi."
Người phụ nữ không nhìn thấy sát ý ẩn giấu sau nụ cười đẹp đến mê hồn ấy, lập tức phấn khích hẳn lên.
Giây tiếp theo, cô ta không chờ được nữa mà lao vào lòng cậu.
Nhưng Tư Cẩn chỉ tiện tay nhặt một cây chổi, nhét vào tay cô ta:
“Dọn sạch tất cả những thứ liên quan đến cô và tên cặn bã kia trong căn nhà này.
Tôi sẽ trả tiền theo giờ, 30 tệ một tiếng, giới hạn ba tiếng.
Nếu sau ba tiếng tôi còn thấy bất cứ dấu vết nào của hai người—”
Cậu ngừng một chút, nở một nụ cười lịch thiệp:
“Thì tôi sẽ bắt cô trả giá bằng mạng sống của mình.”
Nói xong, cậu tìm một căn phòng chưa bị "làm bẩn", thoải mái nghỉ ngơi.
Người phụ nữ đứng sững tại chỗ, đờ đẫn mất 20 giây.
Sắc mặt từ vui mừng dần dần chuyển thành kinh hoàng.
Cuối cùng, cô ta vứt chổi xuống, chạy trối chết xuống lầu.
Nhưng khi vừa đến cầu thang, một mảnh kính vỡ bay vụt qua, cắt đứt một lọn tóc dài của cô ta.
"XOẢNG——"
Mảnh kính rơi xuống bậc thang trước mặt, vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Ngay sau đó, giọng nói lười biếng của Tư Cẩn vang lên, mang theo chút lười biếng:
"Tôi nói rồi, dọn xong mới được đi."
Người phụ nữ sợ đến tái mặt, không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn cầm lại cây chổi, cặm cụi quét dọn.
......
Tư Cẩn đặt báo thức, ba tiếng sau tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn.
Mở cửa ra, người phụ nữ đã đứng đợi sẵn bên ngoài, cố gắng cho cậu thấy một căn biệt thự sạch bong kin kít.
Tư Cẩn đưa cô ta 100 tệ, bảo cô ta tiện thể mang luôn Kiều Sương, kẻ đang ôm chân gãy rên rỉ ngoài vườn rời khỏi.
Người phụ nữ vui vẻ nhận tiền, lập tức chạy biến khỏi biệt thự.
Biệt thự sạch sẽ rồi.
Tâm trạng của Tư Cẩn cũng tốt hơn hẳn.
Cậu vươn vai một cái, thong thả bước vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Tiểu Yêu tò mò vô cùng, háo hức nhìn chằm chằm:
【Đại nhân, ngài còn biết nấu ăn nữa sao?】
Ừm.
Tư Cẩn nhàn nhạt đáp: Nấu ăn có gì khó đâu, chỉ cần nhớ công thức là được. Ta là người có trí nhớ siêu phàm.
Tiểu Yêu lập tức ngưỡng mộ gật đầu:
【Đại nhân không hổ danh là đại nhân!】
Lời vừa dứt, chiếc điện thoại đặt trên bệ bếp bất ngờ đổ chuông.
Tên người gọi đến hiển thị: Người đại diện chị Mã.
Tư Cẩn ấn nút nhận cuộc gọi.
Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên một tràng mắng chửi như vũ bão:
“Bạch Tư Cẩn! Tại sao cậu lại rời khỏi đoàn phim của đạo diễn Trần?!
Cậu có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức để đưa cậu vào đó không?! Cậu đang giẫm đạp lên tâm huyết của tôi đấy!!
Tôi chưa từng gặp nghệ sĩ nào khiến tôi phải bận lòng như cậu! Tôi muốn chấm dứt hợp đồng với cậu ngay lập tức!!”
Tư Cẩn đặt điện thoại sang một bên, vừa thái rau vừa đáp nhàn nhạt:
“Ừ, hủy đi.”
*PUA: là viết tắt của Pick Up Artist (bậc thầy tán tỉnh, nghệ thuật gia trong lừa tình, gạ gẫm), sau này được "trưng dụng" để chỉ những người dùng lời nói khống chế lòng tin và tinh thần của đối phương, hay còn gọi là "thao túng tâm lý".