Chương 006: : Con Đường Minh Tinh Rực Rỡ Của Ảnh Đế Phá Sản (6)
Việc xấu hổ nhất bị Tư Cẩn phơi bày trần trụi trước mặt mọi người, khiến Tô Minh Triết tức đến run cả người.
Mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, cậu ta giơ nắm đấm định đánh về phía Tư Cẩn.
Nhưng đáng tiếc, tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị Tư Cẩn giữ chặt.
Tô Minh Triết sững lại, lập tức dùng tay còn lại ra đòn.
Kết quả, vẫn bị Tư Cẩn chặn đứng.
Lực tay của Tư Cẩn rất mạnh, chỉ trong chốc lát, trên cổ tay Tô Minh Triết đã hằn lên hai vệt đỏ rõ rệt.
"Bạch Tư Cẩn, buông ra! Anh bóp đau tôi rồi!"
"Anh điếc à? Tôi bảo buông ra!"
Vùng vẫy mấy lần không được, hốc mắt Tô Minh Triết bắt đầu đỏ lên.
Bộ dạng đáng thương, mềm yếu như vậy, bảo sao anh trai của nguyên chủ lại xiêu lòng.
Nhưng đáng tiếc, Tư Cẩn không phải loại người dễ mềm lòng.
Ngược lại, cậu còn rất thích bắt nạt kẻ yếu.
Mãi đến khi Tô Minh Triết đau đến mức rơi nước mắt, Tư Cẩn mới miễn cưỡng thả tay ra.
Sau khi buông ra, cậu còn thuận tay chỉnh lại bộ vest đã nhăn nhúm của đối phương.
Tô Minh Triết muốn lùi ra xa, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, cậu ta hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Tư Cẩn bắt nạt người ta tới vui vẻ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp thoáng ý cười, vừa chỉnh trang vừa hỏi:
"Minh Triết, em cũng có nhan sắc, tại sao lại nhìn trúng anh trai tôi?"
"Em thích gì ở anh ta?"
"Là thích việc anh ta không cưới em? Thích việc anh ta có vợ con? Hay là thích kỹ thuật kém cỏi của anh ta?"
"Nếu là cái cuối cùng, sao em không thử tôi?"
"Tôi còn trẻ, dẻo dai khỏe mạnh hơn, đảm bảo bỏ xa Bạch Tư Trầm mấy chục vạn dặm."
Giọng của Tư Cẩn trầm thấp, đầy từ tính.
Chênh nhau hơn 10cm chiều cao khiến Tô Minh Triết vô thức cảm thấy bị áp đảo.
Nghe từng lời nhấn nhá bên tai, vành tai cậu ta đỏ bừng theo phản xạ.
Nhưng chưa đầy ba giây sau, Tô Minh Triết chợt nhận ra Tư Cẩn đang sỉ nhục mình!
Cậu ta lập tức nổi giận, dồn hết sức đẩy mạnh Tư Cẩn ra:
"Anh nói linh tinh cái gì vậy?!"
"Được rồi, đừng nóng giận, chị dâu hai." Tư Cẩn cười sảng khoái, buông tay ngay:
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở em thôi. Anh tôi là kẻ keo kiệt nổi tiếng, anh ta có thể cho em tiền, nhưng không có nghĩa là sẽ để em tiêu.
Em vừa vung mất 50 triệu, đoán xem, anh ta có lột da em không?"
"Được rồi, tôi đã nhận được tiền bồi thường, tạm biệt."
Nói xong, Tư Cẩn giơ cao tấm thẻ ngân hàng trong tay, vẫy vẫy trước mặt Tô Minh Triết, rồi quay người rời khỏi phòng.
Sau khi Tư Cẩn đi, Tô Minh Triết vẫn ngây ra đó, mãi không phản ứng lại được.
Bạch Tư Trầm thật sự sẽ lột da cậu ta sao?
Nghĩ kỹ lại, tính khí của Bạch Tư Trầm đúng là không tốt lắm, động một chút là nổi giận, quát tháo om sòm.
Hơn nữa, anh ta chưa từng chung thủy với ai, người tình bên cạnh thay đổi liên tục. Làm sao có thể chắc chắn rằng, Bạch Tư Trầm sẽ không nổi điên vì chuyện này?
Càng nghĩ, Tô Minh Triết càng hoảng loạn, cuối cùng cậu ta chỉ còn biết nắm chặt cánh tay đạo diễn Trần, đôi mắt đỏ hoe, gần như phát điên:
“Đạo diễn Trần, 50 triệu của tôi không thể mất trắng được! Ông đưa tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho tôi, lương của tôi cũng phải ứng trước. Nếu không, tôi cũng không diễn nam chính nữa!”
Đạo diễn Trần vốn còn hy vọng Tô Minh Triết có thể khiến Bạch Tư Cẩn bẽ mặt.
Ai ngờ, cậu ta còn chẳng ra gì hơn.
Nếu là trước đây, ông ta đã sớm đá Tô Minh Triết ra ngoài rồi.
Nhưng bây giờ danh tiếng của ông ta không tốt, tìm diễn viên cũng khó khăn, chỉ có thể nhịn xuống mà đồng ý ứng trước lương cho Tô Minh Triết.
Lúc này, Tô Minh Triết mới thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngồi phịch xuống ghế.
……
Tư Cẩn rời khỏi đoàn phim, lái chiếc Bentley của nguyên chủ đang để trong bãi đỗ xe đến căn biệt thự ngoại ô mà nguyên chủ thuê.
Lúc này, Tiểu Yêu mới kéo theo một bao tải lớn, khó khăn lê bước trở về.
Vừa chui vào thức hải, nó lập tức kích hoạt dịch chuyển không gian, một bao tải kẹo khổng lồ ngay lập tức xuất hiện ở ghế phụ bên cạnh Tư Cẩn.
Sau đó, nó thở hồng hộc báo cáo:
【Đại nhân, toàn bộ đều là vị dâu tây, ngài hài lòng không?】
Tư Cẩn liếc mắt nhìn đống kẹo, ánh mắt sáng lên:
“Làm tốt lắm, cũng biết nghe lời đấy.”
Vừa có thể che cảm giác đau, lại còn biết mua kẹo.
Được lắm.
Tiểu Yêu được khen, đắc ý chống nạnh, vỗ ngực đảm bảo:
【Đại nhân, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!】
Chỉ cần đại nhân vui, hệ thống của nó sẽ không bị hack.
Nó nhất định phải cố gắng sống sót!
Ra khỏi nội thành.
Tư Cẩn bật chế độ lái tự động.
Cậu bóc một cây kẹo mút bỏ vào miệng, đôi mắt hoa đào lập tức lóe sáng:
Ừm~~~
500 năm rồi chưa được ăn kẹo, đúng là mỹ vị nhân gian.
Thiếu niên ngả người tựa vào ghế lái, nhắm hờ đôi mắt.
Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa kính, phủ lên người cậu một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, tựa như có thêm bộ lọc mềm mại, làm cho dáng vẻ của cậu trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Làn gió đêm khe khẽ lướt qua, vờn lấy mái tóc ngắn của cậu.
Vì đang ngậm kẹo, thấp thoáng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.
Như một con mèo lười biếng, kiêu ngạo.
Đẹp đến mức như một bức tranh vẽ.
Tiểu Yêu trong thức hải ngẩn người trước cảnh tượng ấy, xung quanh lập tức xuất hiện đầy bong bóng màu hồng.
【Aaa~ Đại nhân cũng đáng yêu quá đi chứ!】
Chẳng mấy chốc, xe đã đến biệt thự ngoại ô.
Tư Cẩn xuống xe, khiêng bao kẹo vào phòng khách, rồi trực tiếp đi lên tầng hai.
Căn biệt thự này là nơi nguyên chủ thuê sau khi cắt đứt quan hệ với gia đình, cùng người yêu là Kiều Sương sống chung.
Nói là cùng thuê, nhưng thực tế, toàn bộ tiền đều do nguyên chủ bỏ ra.
Vì công việc bận rộn, nguyên chủ thường xuyên không về nhà, còn Kiều Sương thì nhân lúc đó dẫn phụ nữ về đây, mỗi đêm đều chìm trong hoan lạc.
Theo nguyên tác, cho đến lúc chết, nguyên chủ vẫn không biết Kiều Sương thực ra không hề thích đàn ông.
Hắn ta vừa dùng lời ngon ngọt để lừa nguyên chủ về chuyện kết hôn, vừa lấy tiền của nguyên chủ để bao nuôi phụ nữ bên ngoài.
Điều này cũng giải thích vì sao dù đã chung sống nhiều năm, Kiều Sương chưa từng chạm vào nguyên chủ.
Bởi vì hắn ta căn bản không có hứng thú với đàn ông!
Ngay khi Tư Cẩn vừa bước tới cửa phòng ngủ, bên trong đã vang lên tiếng động mờ ám.
Một giọng nữ mềm mại cất lên:
"Anh hư quá, nhẹ một chút đi mà~"
RẦM!
Tư Cẩn không chút do dự, đá văng cửa!
???