Chương 005: Con Đường Minh Tinh Rực Rỡ Của Ảnh Đế Phá Sản (5)

"Bạch Tư Cẩn, chúng tôi cho rằng cậu hoàn toàn không có tố chất cơ bản của một diễn viên. Từ giờ hợp đồng coi như chấm dứt, nam chính của bộ phim này sẽ được thay đổi!"

Đạo diễn Trần ngả người tự tin trên ghế—

Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết đứng đầu bảng xếp hạng ngôn tình năm nay, sở hữu một lượng fan hùng hậu, chắc chắn khi công chiếu sẽ gây bão.

Vô số diễn viên trong nước tranh giành đến vỡ đầu để được đóng vai nam chính, còn người đại diện của Bạch Tư Cẩn đã phải dốc toàn bộ tài nguyên mới có thể giành được suất này.

Bây giờ hợp đồng bị hủy bỏ, Bạch Tư Cẩn cứ chờ mà khóc đi!

Một thiếu gia nhỏ bé không còn sự hậu thuẫn của nhà họ Bạch, trong mắt ông ta chẳng đáng một xu!

Tư Cẩn tiến lên hai bước, cầm hợp đồng trên bàn lật qua một lượt rồi đặt xuống, giọng điềm nhiên:

"Được thôi. Theo điều khoản đã ký ban đầu, các người cần bồi thường cho tôi 46 triệu tiền vi phạm hợp đồng."

Đạo diễn Trần khựng lại, sắc mặt tái mét vì giận dữ, đập mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy:

"Bạch Tư Cẩn, cậu có bị điên không?! Chính cậu mới là người vi phạm hợp đồng trước, còn lan truyền tin đồn xấu về tôi và phó đạo diễn Lưu. Cậu còn đòi bồi thường sao?!"

"Các người có bằng chứng không?"

Tư Cẩn cười nhàn nhạt, ung dung nói:

"Trong phòng bao của quán bar không có camera giám sát, tin tức của các người là do Nhật Báo Giải Trí đăng tải. Từ đầu đến cuối, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả."

Bàn tay của đạo diễn Trần siết chặt, các khớp ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc.

"Bạch Tư Cẩn, cậu đang lợi dụng kẽ hở pháp luật sao?!"

Tư Cẩn chớp mắt vô tội: "Đạo diễn Trần, nói chuyện phải có bằng chứng. Nếu không, tôi hoàn toàn có thể kiện ông vì tội vu oan."

"Cậu…"

"Có phải hai người đã quá coi thường tôi rồi không?"

Tư Cẩn chậm rãi cắt ngang lời ông ta, ánh mắt sắc bén quét qua từng người.

"Đúng là tôi không còn sự chống lưng của nhà họ Bạch, nhưng bao năm qua đóng phim, tôi cũng có chút tiền tích lũy. Tôi không tin có tiền mà lại không thuê nổi một luật sư giỏi."

"Đạo diễn Trần, đến lúc đó, có lẽ số tiền ông phải bồi thường sẽ không chỉ dừng lại ở con số 46 triệu đâu."

Mỗi lời cậu nói ra đều rành mạch, sắc bén như dao, khiến đạo diễn Trần không khỏi cảm thấy bất an.

Ông ta nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt khó tin.

Đây có phải vẫn là Bạch Tư Cẩn, một cậu nhóc đơn thuần, dễ bị lừa, luôn làm việc một cách ngây ngô trước kia không?

Từ hôm qua đến nay, từng hành động của cậu đều liều lĩnh và táo bạo, ra tay không để lại chút đường lui!

Thấy đạo diễn Trần im lặng hồi lâu, Tư Cẩn liền cầm lại bản hợp đồng trên bàn:

"Các người tùy tiện sa thải tôi, lại còn tự ý giữ tiền bồi thường của tôi. Vậy cứ chờ hầu tòa đi thôi."

Dứt lời, cậu xoay người, sải bước ra cửa.

"Khoan đã!"

Đạo diễn Trần hoảng loạn!

Bản hợp đồng này nếu bị đưa ra tòa, không chỉ danh tiếng của bọn họ bị hủy hoại, mà số tiền bồi thường còn tăng lên gấp bội!

Phó đạo diễn Lưu cũng nhanh chóng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, vội vàng chạy đến trước mặt Tư Cẩn, cười nịnh nọt ngăn cậu lại:

"Tư Cẩn, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà. Đừng có chút chuyện là lại đòi ra tòa như vậy."

"Về việc đổi nam chính, chúng tôi có thể cân nhắc lại. Hơn nữa, cậu xem, cậu cũng đã quay được một nửa bộ phim rồi. Tôi với đạo diễn Trần cũng rất quý cậu..."

"Ha."

Nhìn hai người trước mặt thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật sách, Tư Cẩn không khỏi bật cười.

Tiếng cười trong trẻo nhưng ẩn chứa sự châm chọc và điên cuồng, khiến người ta lạnh sống lưng.

Cậu cụp mắt xuống, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, đầy vẻ giễu cợt:

"Phó đạo diễn Lưu, vừa rồi không phải các người còn đòi đuổi tôi sao? Giờ lại định tha cho tôi à?"

Phó đạo diễn Lưu nghe ra sự mỉa mai trong lời cậu, nhưng tiếc là tình thế bắt buộc, ông ta chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn, tiếp tục dỗ dành:

"Đúng vậy, bỏ qua hết đi.

Tư Cẩn, dù sao chúng ta cũng đã hợp tác với nhau một thời gian rồi, chúng tôi có thể rộng lượng tha thứ cho cậu, sau này…"

"Nhưng mà, các người tha cho tôi, thì tôi cũng sẽ tha cho các người sao?"

Tư Cẩn khẽ lắc tờ hợp đồng chấm dứt trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt:

"Tôi không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là luôn ghi hận, mà đã trả thù thì phải gấp trăm gấp ngàn lần. Thế nên, tốt nhất là các người cứ chuẩn bị tinh thần chờ hầu tòa đi."

Đạo diễn Trần gần như phát điên:

"Bạch Tư Cẩn! Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn hai đạo diễn hàng đầu chúng tôi phải quỳ xuống cầu xin cậu sao?!"

Phó đạo diễn Lưu vội vàng hòa giải:

"Lão Trần, anh nói gì vậy? Tư Cẩn vốn là người nhân hậu, sao có thể—"

"Được thôi."

Tư Cẩn không chút do dự cắt ngang lời ông ta, xoay người đứng ngay ngắn, thản nhiên nói:

"Các người quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không kiện nữa."

"Quỳ xuống, hoặc thân bại danh liệt, tùy các người chọn."

Sắc mặt đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu lập tức trở nên khó coi.

Tên nhóc này, đúng là muốn ép bọn họ đến đường cùng!

"Đạo diễn Trần, hôm qua không phải ông gọi điện cho người đại diện của tôi, bảo tôi đến thử vai nam chính mới sao? Tôi đến rồi đây."

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra, một cậu trai trẻ tuổi bước vào, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Tư Cẩn xoay đầu, quan sát người vừa đến.

Cao khoảng 1m75, dáng người gầy, da trắng, ngũ quan không quá xuất sắc, nhưng tổng thể kết hợp với nhau lại mang cho người xem một cảm giác dễ chịu.

Đây chẳng phải là kẻ từng đối đầu với nguyên chủ—Tô Minh Triết sao?

Tiểu Yêu khẽ nhắc nhở trong đầu cậu:

【Đại nhân, một tháng trước, Tô Minh Triết vừa qua lại với anh trai của nguyên chủ. Anh ta được anh trai nguyên chủ dùng tiền rót cho rất nhiều tài nguyên đầu tư, vì thế danh tiếng hiện tại vượt xa nguyên chủ!】

【Hôm qua, đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu vừa về đến nhà đã gọi điện ngay cho Tô Minh Triết, để anh ta đến thay thế làm nam chính.】

Tư Cẩn cười lạnh trong lòng:

Nói cách khác, hai kẻ này chỉ giả vờ yếu thế để giữ chân mình, sợ bị kiện đến tán gia bại sản, nhưng thực tế đã sớm tìm được người thay thế?

【Về lý thuyết, đúng là như vậy.】

Tiểu Yêu run rẩy, lập tức chắp tay xin lỗi:

【Đại nhân, tôi xin lỗi vì không báo tin kịp thời! Ngài đừng giận, hay là tôi… mua ít kẹo cho ngài nhé?】

Nó nhớ trong dữ liệu ghi rằng Tư Cẩn thích ăn kẹo.

Tốt, có tinh thần giác ngộ.

Tư Cẩn dễ tính nói: "Mua kẹo mút vị dâu cho ta."

【Được rồi, được rồi! Đại nhân cứ từ từ trừng trị đám cặn bã này, tôi đi mua ngay!】

Cảm giác Tiểu Yêu đã biến mất khỏi thức hải, Tư Cẩn mới lần nữa nhìn về phía Tô Minh Triết.

Cậu lịch sự giơ tay lên: "Lâu rồi không gặp."

Nhưng Tô Minh Triết thậm chí không thèm nhìn cậu, chỉ lạnh lùng quay đi, giọng chán ghét:

"Không hiểu sao một diễn viên bị đạo diễn ghét bỏ như cậu còn vác mặt đến đoàn phim làm gì?"

"Nghĩ rằng chỉ cần khóc lóc là có thể giành lại vai nam chính sao? Đúng là hoang tưởng."

Tư Cẩn lặng lẽ thu tay về.

Nhìn thấy cậu thất thế, đạo diễn Trần lập tức vui mừng ra mặt.

Ông ta nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Minh Triết, cúi đầu nịnh nọt:

"Ôi chao, Minh Triết à, cậu còn cần thử vai gì nữa chứ? Tôi gặp chút rắc rối thôi. Đuổi Bạch Tư Cẩn đi thì phải bồi thường 46 triệu, tôi thấy tiếc nên đang thương lượng với cậu ta."

"Thương lượng cái gì?"

Tô Minh Triết khinh miệt liếc Tư Cẩn một cái:

"Bạch thiếu, từ khi bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, cậu càng ngày càng keo kiệt rồi đấy."

Vừa nói, cậu ta vừa lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi:

"Ở đây có 50 triệu, không có mật khẩu. Lấy đi đi, đừng bám mãi vào đoàn phim mà mất mặt nữa."

Tư Cẩn nhẹ nhàng rút thẻ khỏi tay cậu ta, mỉm cười lịch sự:

"Cảm ơn cậu, chị dâu hai."

Tô Minh Triết sững người, sắc mặt lập tức sa sầm:

"Bạch Tư Cẩn, cậu nói cái gì?!"

"Chẳng lẽ tôi gọi sai sao?"

Tư Cẩn thản nhiên nhìn thẳng vào cậu ta:

"Cậu bây giờ đang cặp kè với anh trai tôi, mà anh ấy thì đã có vợ con rồi. Cậu là vợ hai, không gọi là chị dâu hai thì gọi là gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play