Trịnh Hữu Điền nghẹn một hơi, cảm thấy tên nhóc này quả thực không ổn trọng gì cả, nghe mà cũng nghe không hiểu, còn muốn người ta phải nói trắng ra mới được.
Nếu người ta đã nói thẳng là nghe không hiểu rồi, thì ông ta còn cố che che giấu giấu cũng không có tác dụng gì.
Vậy thì cứ nói thẳng ra thôi: “Ý của ta là, nha đầu Trịnh Nguyệt Kiều kia không xứng có mười mẫu đất đó. Mười mẫu đất đó chúng ta lấy về, ngươi năm mẫu ta năm mẫu. Được không?”
“Khụ khụ!”
Trịnh Tiểu Lục bị chính nước miếng của mình làm sặc, ho một tràng.
Cậu ta lớn như vậy, mà còn chưa từng nghe được lời nào quá đáng tới vậy.
Đây là chuyện gì thế này, thấy người ta có mười mẫu đất, thèm đỏ mắt rồi, nên trực tiếp đoạt luôn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play