“Tiểu Lục, ta nói ngươi nghe, mười mẫu đất trong tay Trịnh Nguyệt Kiều vốn không phải của nàng ta, đó là của người nhà họ Liễu. Nhà người ta tuyệt hậu nên đất đó mới rơi vào trong tay nàng ta, theo lý thì một nữ nhân như nàng ta không được phép tiếp nhận mười mẫu đất này. Chỉ là do nhà họ Liễu thực sự không còn ai khác, mới để nàng ta chiếm được của hời. Chứ trong thôn mà còn một người họ Liễu thôi, thì đất đó đã không còn là của nàng ta nữa đâu.”
Trịnh Hữu Điền than nhẹ rồi nói tiếp: “Cũng là nàng ta may mắn mới có được mười mẫu đất. Chứ nói đúng ra, một nữ nhân như nàng ta dựa vào cái gì nhận số đất đó. Đất đó nên là của người họ Trịnh chúng ta, nên thu hồi về cho người họ Trịnh chúng ta trông coi mới đúng”
Trịnh Tiểu Lục là đứa con lúc về già của trưởng thôn, bởi vì tuổi tác nhỏ nhất, nên ở nhà cũng được cưng chiều nhất. Từ nhỏ tới lớn, hai vợ chồng trưởng thôn đều không nỡ mắng hay nặng lời với cậu ta một câu, thế cho nên mới dưỡng thành cái tính cách như bây giờ.
Người gì đâu mà hai mươi tuổi đầu rồi, còn không làm được trò trống gì, cũng được xem như là thành phần bất tài nhất trong số mấy đứa con của trưởng thôn.
Theo lý thì ở tuổi này, cậu ta sớm đã cưới vợ rồi. Chỉ là nhà gái mà điều kiện tốt thì lại chướng mắt cậu ta, còn cô nương nhà kém hơn chút thì vợ chồng trưởng thôn chướng mắt. Cứ như vậy, cao không tới, thấp không xong, nên việc hôn sự này cứ thế bị kéo dài tới bây giờ, đã hơn hai mươi rồi mà còn chưa thành thân.
“Hữu Điền ca, ngươi nói với ta chuyện này làm cái gì, cho dù đất kia nàng ta không được giữ, có muốn thu cũng không tới lượt ta đi thu mà?”
Trịnh Tiểu Lục có chút mất kiên nhẫn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play