[Tên này điên rồi à? Hắn xong đời! Ta muốn bảo phu quân ta xử hắn!]
Tần Nhạc giận đến mức suýt bật dậy. Từ khi cậu bước vào thế giới này, Tề Hoài vẫn luôn bảo vệ cậu chu đáo, chưa từng có ai dám nói chuyện với cậu theo kiểu này.
Quan trọng nhất là không chỉ xúc phạm cậu, tên này còn dám tỏ thái độ với phu quân cậu?
Không thể nhịn được nữa!
Nhưng dù trong lòng tức tối, bề ngoài Tần Nhạc lại trông như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt, hai mắt đỏ hoe, bộ dạng đáng thương, ấm ức không thôi.
“Ta... ta...”
Tề Hoài cúi đầu nhìn, chỉ thấy cậu rưng rưng nước mắt, thần sắc hoảng loạn, nói năng lộn xộn.
Có lẽ cậu chưa từng bị ai trách mắng bằng những lời lẽ cay nghiệt như vậy, nhất thời không biết phản ứng thế nào, ủy khuất sắp khóc thành tiếng.
[Xem ra có một số người cần được dạy dỗ lại rồi.]
Tề Hoài lạnh lùng cất giọng:
“Trần Tự Thừa say rượu, thần trí không rõ, lại dám mở miệng bất kính với quý quân của trẫm, dĩ hạ phạm thượng. Người đâu, kéo hắn ra ngoài, ném vào hồ nước, để hắn tỉnh táo lại. Hai canh giờ sau nếu còn sống thì vớt lên, nếu chết rồi, cứ để hắn mãi mãi nằm dưới đáy hồ.”
Lời vừa dứt, cả đại điện chấn động.
Ai cũng hiểu, người sống bị dìm dưới nước hai canh giờ, làm sao có thể toàn mạng?
Hoàng thượng căn bản không muốn cho hắn con đường sống.
Tần Nhạc khẽ chớp mắt, thầm nghĩ:
Không chỉ không để hắn sống, mà còn không cho ai thu dọn thi thể của hắn. Kết cục cuối cùng chính là trở thành mồi cho cá, không còn gì để chôn cất.
[Phu quân của ngươi đúng là không thể chịu nổi khi thấy ngươi bị ức hiếp.]
Tần Nhạc không đáp lời 087, chỉ lặng lẽ ngước nhìn Tề Hoài, ánh mắt không chớp lấy một lần.
Người nam nhân này từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay cậu, chưa từng buông lỏng. Dù không nói một lời, nhưng Tần Nhạc biết, hắn đang an ủi cậu, bảo cậu đừng sợ.
Lòng Tần Nhạc chợt nhói lên, đôi mắt vốn đã đỏ hoe giờ lại đẫm nước.
Cậu thật sự rất thích Tề Hoài, thích đến mức không cần lý do, chỉ đơn giản là hướng về hắn mà thôi.
Giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau, mang theo hơi ấm chảy thẳng vào lòng Tề Hoài, khiến trái tim hắn cũng bất giác siết chặt.
Tề Hoài khẽ nhíu mày, gương mặt vốn đã nghiêm nghị nay càng thêm u ám:
“Đừng khóc.”
【 Nhạc Nhạc chỉ cần cười là được, khóc... ta sẽ đau lòng. 】
Dù Tề Hoài không thốt nên lời, nhưng từng câu từng chữ của hắn, Tần Nhạc đều nghe thấy.
Nỗi lo lắng, nỗi xót xa, từng chút một lan tỏa trong lòng cậu.
Không kìm được nữa, Tần Nhạc nhào vào lòng nam nhân, tùy tiện lau nước mắt lên chiếc long bào màu đen thêu rồng của hắn. Sau đó, cậu ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào:
“Ừm, không khóc.”
Nhưng nụ cười ấy, phối hợp với đôi mắt hoe đỏ, lọt vào mắt Tề Hoài lại thành dáng vẻ của một đứa trẻ bị ấm ức nhưng vẫn gắng gượng vui vẻ chỉ để hắn bớt lo lắng.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt nam nhân lập tức đen lại.
Sự không vui này, ngay cả Tần Nhạc cũng cảm nhận được rõ ràng.
Tần Nhạc không khỏi mở to hai mắt.
Như, như thế nào lại như vậy? Rõ ràng cậu đã ngoan ngoãn nghe lời, không khóc nữa mà, sao hắn lại càng tức giận chứ?
Hừ, lòng dạ nam nhân, sâu như đáy biển.
Tề Hoài hoàn toàn không hay biết trong lòng Tần Nhạc đang trộm phỉ báng mình, lúc này, hắn chỉ muốn để tất cả mọi người hiểu rõ một chuyện—Tần Nhạc, không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện khinh nhục.
“Chư vị.”
Tề Hoài đỡ Tần Nhạc đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo như băng đảo qua từng người một, ghi khắc từng nét mặt, từng ánh nhìn của bọn họ vào đáy mắt.
“Chư vị từng cùng trẫm vào sinh ra tử, chuyện này không giả. Khi Tần đại tướng quân qua đời, quốc gia rơi vào hỗn loạn, trẫm nhờ sự ủng hộ của chư vị mà ngồi lên vị trí hoàng đế này, trẫm vô cùng cảm kích.
Nhưng nếu trẫm hiện giờ là hoàng đế, vậy các ngươi nên nhớ rõ một điều trẫm chính là bậc đế vương đứng trên vạn người, không ai có thể đứng trên trẫm.
Trước đây vì tình nghĩa cũ, trẫm vẫn dung túng các ngươi vài phần. Nhưng nếu có kẻ muốn dựa vào chút tình nghĩa này mà dám chỉ trỏ trẫm, bất kính với trẫm cùng Quý quân, vậy thì kết cục của Trần Tự Thừa chính là lời cảnh cáo dành cho các ngươi.”
Giọng điệu mạnh mẽ, khí thế bức người, khiến những kẻ vẫn còn manh nha ý đồ chống đối nhất thời phải kiêng dè mà thu liễm lại.
Dù sao thì Trần Tự Thừa vừa mới bị lôi ra ngoài chẳng khác nào một con chó chết, đoán chừng lúc này thi thể cũng đã sình lên rồi.
Không ai muốn giẫm lên vết xe đổ của hắn ta.
Mọi người không dám nhìn thẳng, đồng loạt cúi thấp người, cung kính hướng về phía bậc thềm đế vương tỏ lòng thần phục. Đồng thời, đối với thân phận của Tần quý quân, trong lòng lại càng thêm khắc sâu một tầng nhận thức—từ nay về sau, hoàng thành này, chỉ sợ phải có đến hai vị chủ tử.
Tề Hoài đối với phản ứng này của bọn họ tỏ ra khá hài lòng. Hắn khẽ siết chặt bàn tay nhỏ của Tần Nhạc, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Trẫm mệt rồi.”
“Cung tiễn Thánh Thượng.”
Mà đến khi bị kéo ra khỏi yến hội, để mặc cơn gió lạnh bên ngoài thổi qua, Tần Nhạc mới sực tỉnh lại.
【 A a a!!!!! 】