[Ký chủ, cung yến lần này long trọng quá, nhìn đến hoa cả mắt rồi nè.]
“Tôi nói này, cậu không phải hệ thống sao? Sao lại chẳng có chút kiến thức gì thế?”
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của 087, Tần Nhạc bĩu môi đầy ghét bỏ.
Tề Hoài chú ý tới động tác nhỏ ấy, liền xoay người nắm lấy tay cậu.
Bàn tay trắng nõn, mềm mại, bị hắn khẽ siết lại, như thể yêu thích không buông.
“Làm sao vậy? Không thích à?”
“Ta cũng không phải không thích.” Tần Nhạc lắc đầu, đôi mắt sáng ngời lướt nhìn khắp nơi, “Bệ hạ, ta chưa từng tham gia yến tiệc lớn như vậy, cảm thấy thật thần kỳ a~”
“Nếu không phải không thích, vậy sao lại bĩu môi?”
Tần Nhạc lặng lẽ quay đầu, ánh mắt lướt xuống đám đại thần đông nghìn nghịt phía dưới, cảm giác sợ xã giao bỗng chốc đạt đến đỉnh điểm.
Nhiều người như vậy… thật muốn chạy trốn.
Cậu nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Bệ hạ, phía dưới nhiều người quá… Một lát nữa, ta có cần chào hỏi bọn họ không?”
Tề Hoài cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy khó xử của cậu, nhịn không được nở nụ cười.
“Đương nhiên. Hiện tại ngươi là quý quân duy nhất của trẫm. Theo lễ nghi, một lát nữa các đại thần sẽ đến chào hỏi ngươi, ngươi cũng phải đáp lại. Không chừng, ngươi còn phải lên chúc rượu nữa.”
Cái gì!!!
Xong đời rồi, chuyện này đối với một người sợ giao tiếp như cậu mà nói, chẳng khác nào bị ép ăn phân!
Ở hiện đại, Tần Nhạc sợ nhất là phải phát biểu trước đám đông, bị người ta nhìn chằm chằm như đang xem khỉ diễn xiếc.
[Tôi thấy sắc mặt cậu tái mét rồi đó, cậu ổn không?]
“A? Thật sự phải nói sao?”
Cậu vừa muốn từ chối, vừa sợ hắn mất mặt, nhất thời ấp úng không thốt nên lời, chỉ có thể cắn môi để giảm bớt căng thẳng.
Tề Hoài vốn định trêu chọc cậu thêm một chút, nhưng khi thấy đôi môi đỏ mọng bị cậu cắn đến trắng bệch, mọi ý cười đều tan biến.
[Thật là không chịu nổi chọc ghẹo.]
Tần Nhạc lập tức tròn mắt ngạc nhiên.
“Theo lễ nghi thì Nhạc Nhạc đúng là phải nói, nhưng nếu Nhạc Nhạc chịu dỗ trẫm một chút, có khi trẫm vui vẻ lại chẳng bắt Nhạc Nhạc nói nữa.”
Đến lúc này mà còn không hiểu thì đúng là ngốc thật. Cậu bĩu môi, hậm hực nói:
“Hoài ca ca, ngươi lại bắt nạt ta! Ta không thèm để ý tới ngươi nữa! Ngươi tự đi mà dự tiệc, ta không theo đâu, hừ ╯^╰”
Thấy Tần Nhạc giận đến mức buông tay mình ra, Tề Hoài không dám đùa quá trớn nữa, vội vàng dỗ dành:
“Ngoan nào, Nhạc Nhạc đừng giận trẫm. Không phải đã nói sẽ bảo vệ trẫm sao? Nếu Nhạc Nhạc bỏ đi rồi, trẫm một mình sợ lắm.”
Người nam nhân này… bây giờ nói dối đến mức mắt cũng chẳng thèm chớp nữa rồi.
Tần Nhạc biết rõ Tề Hoài chỉ đang nói dối, nhưng khi thấy nam nhân hơi cúi người, ánh mắt đầy kiên nhẫn chờ đợi, cậu vẫn không kìm được mà mềm lòng.
“Vậy… được rồi. Nhưng Hoài ca ca không được trêu chọc ta nữa đâu đấy.”
“Được, được, trẫm hứa. Nhạc Nhạc chỉ cần ở bên trẫm, những chuyện khác cứ để trẫm lo.”
Như vậy cũng xem như ổn thỏa.
Tần Nhạc vui vẻ kéo tay Tề Hoài, cùng hắn bước lên vị trí chủ tọa.
“Cung nghênh Hoàng thượng, cung nghênh quý quân!”
Các đại thần phía dưới đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Tiếng hô vang dội khắp đại điện, khiến Tần Nhạc giật mình run lên một chút.
Tề Hoài vỗ nhẹ mu bàn tay cậu như trấn an, sau đó dìu cậu ngồi xuống. Hắn nhận lấy khăn gấm từ tay cung nữ, cẩn thận lau tay cho Tần Nhạc, lại đẩy hết điểm tâm đến trước mặt cậu, đổi ly rượu thành trà, dịu dàng dặn dò:
“Ngươi còn nhỏ, không được uống rượu. Uống trà đi, ngoan.”
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, hắn mới nhìn xuống phía dưới:
“Các khanh miễn lễ.”
“Hôm nay tổ chức cung yến, một là để mừng Tề quốc sau bao năm chiến loạn cuối cùng cũng ổn định, hai là để quân thần gần gũi hơn. Mọi người không cần gò bó, cứ thoải mái đi.”
“Tạ Hoàng thượng!”
[Ký chủ, cậu đừng chỉ lo ăn, lát nữa sẽ có người đến gây chuyện đấy.]
Tề Hoài vừa dứt lời liền chẳng buồn để tâm đến ai khác, chỉ chuyên chú chăm sóc Tần Nhạc.
Cậu bị hắn dỗ dành đến mức ngượng ngùng, bụng cũng căng tròn vì bị ép ăn liên tục.
087 nhìn Tần Nhạc vui vẻ đến quên trời quên đất, không nhịn được mà lải nhải:
[Ký chủ, cậu đừng ăn nữa, lo làm việc đi!]
‘Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Ngươi đừng càm ràm nữa. Không ai cưng chiều hệ thống, độc thân đáng thương ghê.’
[Ký chủ, cậu dám nói móc tôi à!!! (*?????)]
‘Ừm? (?_? )’
Tần Nhạc chẳng buồn để ý đến hệ thống đang gào thét, chỉ hờ hững đáp một tiếng. Nhưng nghĩ lại, cậu cũng không thể cứ ăn mãi thế này được.
Cậu xoa bụng, nhẹ nhàng đẩy tay Tề Hoài khi hắn định gắp thêm đồ ăn.
“Sao thế? Ăn no rồi à?”
“Ừ ừ, Hoài ca ca xem này, bụng Nhạc Nhạc tròn vo rồi, không ăn nổi nữa.”
Thấy Tề Hoài khẽ nhíu mày, cậu vội vàng nói tiếp:
“Hơn nữa, Hoài ca ca còn chưa ăn gì. Hoài ca ca ăn đi, đừng để bụng đói nhé ~”
“Được rồi, đều nghe Nhạc Nhạc. Nhưng trẫm muốn ngươi gắp cho trẫm.”
“Được thôi!”
Tần Nhạc đương nhiên không bỏ qua cơ hội gần gũi nam nhân. Được ở bên hắn thế này khiến cậu cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Cậu hào hứng gắp đồ ăn cho Tề Hoài, còn nam nhân chỉ chống cằm, lặng lẽ nhìn cậu tỉ mỉ chọn những món ngon cho mình.
Phía dưới, các đại thần trông thấy bầu không khí thân mật giữa hai người mà không ai dám nói gì, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ:
‘Ai bảo Hoàng thượng và quý quân không hợp nhau? Rõ ràng thân mật đến thế này! Sau này phải cẩn thận lời ăn tiếng nói mới được.’
Ai mà không nhìn ra chứ? Ngay tại cung yến, Hoàng thượng đã công khai bày tỏ sự quan tâm dành cho quý quân, chẳng khác nào nói cho thiên hạ biết hắn xem trọng người này đến mức nào. Sau hôm nay, trong cung e rằng sẽ có thêm một vị chủ tử rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ lý lẽ, nhưng vẫn có kẻ cố tình giả ngu, nghe không hiểu lời người, vậy thì phải dạy dỗ lại một phen.
Sau ba tuần rượu, một nam nhân mặc quan phục xanh lục, tai to mặt lớn, lảo đảo đứng lên.
[Ký chủ ký chủ, có người muốn gây chuyện kìa!]
Hả?
Tần Nhạc ngước mắt nhìn, chỉ thấy vị quan nọ vất vả đứng vững, miễn cưỡng hành lễ với Tề Hoài:
“Hoàng thượng, thần có một lời muốn thưa, cả gan xin Hoàng thượng lắng nghe.”
Tề Hoài dựa vào long ỷ, nửa cười nửa không: “Trần Tự Thừa, có gì cứ nói, hôm nay không phải đang ở triều đình, không cần câu nệ lễ tiết.”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Trần Tự Thừa khom người, tiếp tục nói: “Thần biết, từ khi tiền triều sụp đổ, Hoàng thượng đã không ngừng vất vả vì sự ổn định của quốc gia. Thần và bách quan đều nhìn thấy công lao của Hoàng thượng, đều cảm phục không thôi. Nhưng thần khẩn cầu Hoàng thượng chớ nên lao lực quá mức. Những chuyện nhỏ nhặt, cứ để bọn thần gánh vác, Hoàng thượng nên bảo trọng long thể mới là quan trọng nhất.”
Lời vừa dứt, cả đại điện lặng như tờ.
Mọi người đều hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
Tên này đúng là to gan! Hắn đang yêu cầu Hoàng thượng giao quyền sao?!
Tề Hoài nheo mắt, ánh nhìn sắc bén quét qua người nọ: “Khanh cho rằng trẫm nên làm thế nào?”
Trần tự thừa không hề nhận ra sự nguy hiểm trong giọng điệu của Hoàng thượng, tiếp tục mạnh dạn nói:
“Thần cho rằng Hoàng thượng có thể đề bạt thêm một số hạ phẩm quan viên. Dù gì, bọn họ cũng đã cùng Hoàng thượng dốc sức làm việc, không thể chỉ trọng dụng một bên mà bỏ quên hiền tài bên ngoài.”
[Tên này bị ngốc à, ký chủ? Không thấy những người bên cạnh hắn đều nơm nớp lo sợ sao? Còn dám nói mấy lời này?!]
‘Ừm, ta cũng thấy thế. May mà Tề Hoài tính tình tốt, nếu là ta làm hoàng đế, ta đã ném hắn ra ngoài đánh một trăm trượng rồi!’
Tề Hoài không đáp lời, chỉ chậm rãi cầm lấy tay Tần Nhạc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cậu, như thể đang bình tĩnh nhưng thực ra lại chất chứa nguy hiểm.
Không khí trong điện trở nên quỷ dị.
Tần Nhạc cảm nhận được rõ ràng cơn giận trong lòng Tề Hoài, nhưng dù sao Trần Tự Thừa cũng là người từng cùng Hoàng thượng vào sinh ra tử, cậu không muốn sự việc trở nên quá căng thẳng.
Cậu hắng giọng, mỉm cười nói:
“Vị này là Trần Tự Thừa phải không? Đại nhân là người từng cùng Hoàng thượng vượt qua hoạn nạn, chắc hẳn rõ hơn ai hết phẩm hạnh của Hoàng thượng. Ngài ấy luôn cương trực công minh, đối đãi các đại thần cũng không hề thiên vị. Chức vị của các vị đều do Hoàng thượng căn cứ vào tài năng và chiến công mà định đoạt, tuyệt đối không có chuyện bất công hay thiên vị. Mong Trần đại nhân sau này cẩn trọng lời nói, đừng để kẻ khác hiểu lầm Hoàng thượng.”
‘087! Sao hả? Lời ta nói có được không?!’
[Quá lợi hại, ký chủ! Nếu ta là Tề Hoài, chắc ta cảm động chết mất!]
Quả nhiên, Tề Hoài nhìn cậu, trong mắt lộ ra ý cười. Hắn hiểu rõ tính tình của Tần Nhạc—cậu luôn sợ hãi khi phải đứng trước đông người, nhưng hôm nay lại cố gắng nói rõ từng lời, từng chữ để bảo vệ hắn.
[Thực thích em ấy. Rất thích, rất rất thích.]
Tần Nhạc đang hả hê vì mình ứng đối tốt, nghe thấy câu thổ lộ của hệ thống, suýt nữa thì sặc nước. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Trần tự thừa đã tiếp tục tìm đường chết.
“Hừ, Tần quý quân.” Hắn cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh miệt. “Nghe nói để ngài có thể sống tốt, phụ thân ngài không tiếc cưỡng ép Hoàng thượng nạp ngài vào cung. Đường đường là nam tử, lại cam lòng quỳ gối hầu hạ người khác, chẳng trách chẳng hiểu lễ nghĩa.”
Vừa dứt lời, cả đại điện lặng đi trong chớp mắt.
Các đại thần hít sâu một hơi, đồng loạt nhìn về phía Trần tự thừa như đang nhìn một cái xác không hồn.
“Huynh đệ, ngươi thật dũng cảm.”