[Ký chủ, chúng ta đã đến thế giới đầu tiên! Mau mở mắt ra nào!]

087 bay lượn xung quanh Tần Lạc, giọng điệu tràn đầy hứng khởi.

Tần Lạc chậm rãi mở mắt. Đập vào tầm nhìn là những cột trụ chạm trổ tinh xảo, ánh vàng lấp lánh dưới ánh sáng từ những chiếc đèn lưu ly. Không gian rực rỡ đến mức khiến cậu phải khẽ nheo mắt.

Hoàng cung sao?

Cậu lười biếng tựa vào chiếc ghế gỗ chạm rồng khảm ngọc, đôi mắt đảo qua từng chi tiết trong căn phòng xa hoa. Môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt: “Vừa vào thế giới đầu tiên đã xuyên đến cổ đại à? Cũng không tệ.”

“087, kể ta nghe cốt truyện đi.”

[Được thôi! Ký chủ, thế giới này nam chính tên là Tề Hoài—đương kim Thánh Thượng. Trước đây, hắn chỉ là một binh sĩ nhỏ nhoi trong quân đội. Nhưng với tài trí vượt bậc, đặc biệt xuất sắc về quân sự, hắn đã lọt vào mắt xanh của Đại tướng quân Tần Kỷ Dương, được đề bạt lên làm phó tướng.]

[Ban đầu, hắn chỉ muốn trung thành với quốc gia, nhưng hoàng đế khi ấy lại là kẻ hoang dâm vô đạo, đẩy bách tính vào cảnh lầm than. Cuối cùng, vì không thể trơ mắt nhìn thiên hạ chìm trong khổ đau, Đại tướng quân đã khởi binh tạo phản. Với sự trợ giúp của Tề Hoài, hoàng đế bạo ngược kia nhanh chóng bị lật đổ, giang sơn đổi chủ.]

[Nhưng Tần Kỷ Dương vốn là một trung thần. Ông tự tay chém đầu hoàng đế, lại không thể chịu được việc mình phản nghịch, thế nên đã chọn cách tự vẫn để chuộc tội.]

[Trước khi nhắm mắt, ông đã giao phó đứa con duy nhất của mình cũng chính là cậu cho Tề Hoài. Sau khi Tần Kỷ Dương qua đời, quần thần đồng loạt ủng hộ, lập Tề Hoài lên ngôi hoàng đế.]

Tần Lạc thong thả gõ ngón tay xuống mặt bàn, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không:

“Nghe có vẻ như nam chính này có một tương lai đầy sáng lạn… nhưng sao hắn lại không hạnh phúc?”

Tề Hoài—một bậc đế vương tài trí hơn người, am hiểu sâu rộng đạo trị quốc. Nhưng dù có mưu lược đến đâu, hắn lại có một điểm chí mạng: quá tin tưởng người khác.

Trong số những kẻ từng kề vai sát cánh với hắn, có một người tên Triệu Liễu. Người này lòng dạ hẹp hòi, tâm tư sâu nặng, nhưng lại giỏi che giấu. Nhờ vậy, hắn chiếm được sự tín nhiệm của Tề Hoài.

Ngay từ đầu, Triệu Liễu đã ghen ghét với tài năng của Tề Hoài, nay thấy hắn được thiên hạ tôn vinh, lòng đố kỵ lại càng dâng cao. Lúc Tề Hoài phong thưởng công thần, hắn cho rằng bản thân ít nhất cũng phải giữ chức thừa tướng, nhưng kết quả, hắn chỉ được ban một chức quan nhỏ nhoi—ngũ phẩm.

“Vậy nên hắn bắt đầu ghi hận Tề Hoài?”

[ Phải. Lòng ghen tuông hóa thành oán hận, oán hận lại nảy sinh dã tâm. ]

Triệu Liễu muốn giết Tề Hoài, muốn tự mình ngồi lên ngai vàng.

Hắn không vội hành động, mà chờ thời cơ thích hợp.

Khi ấy, nguyên thân của cậu-Tần Nhạc-vừa mất cha, một thân một mình trong chốn hậu cung lạnh lẽo. Còn Tề Hoài, vì bận rộn quốc sự, chẳng thể dành chút thời gian quan tâm đến cậu. Triệu Liễu nhân cơ hội chen vào, dùng những lời dịu dàng an ủi, từng chút một làm tan chảy phòng bị trong lòng nguyên thân.

Một khi tình cảm đã đủ sâu, hắn lập tức xúi giục nguyên thân hạ độc Tề Hoài.

Ngày ấy, Tề Hoài ngã xuống, máu tươi thấm đẫm nền đất lạnh. Trong đôi mắt hắn, chỉ còn lại nỗi thất vọng cùng một tia bi ai chẳng thể nào xóa nhòa.

Còn nguyên thân?

Sau khi Triệu Liễu lên ngôi, cậu ta cũng bị hắn xử tử, chết thê lương nơi cung cấm, không ai thương xót, cũng chẳng ai nhắc đến.

“Câu chuyện này cũng quá cẩu huyết đi .”

Tần Nhạc khẽ cười, đáy mắt ánh lên một tia giễu cợt.

“Ta nói này, nam chủ có phải quá ngu không? Cứ thế mà để người ta bày mưu tính kế?”

[ Hi hi, chẳng phải vì cốt truyện yêu cầu sao? À, ký chủ, cậu hiện tại là quý quân, phi tử duy nhất của Tề Hoài. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ hắn khỏi Triệu Liễu, khiến hắn cảm nhận được tình yêu chân thành của cậu, sống hạnh phúc suốt đời. ]

“Vậy thì ta nên gặp hắn trước đã.”

Tần Nhạc nháy mắt với hệ thống, chậm rãi đứng dậy khỏi sập.

“Người đâu, bổn quân muốn gặp bệ hạ.”

Cần Chính Điện.

Trên bàn gỗ đàn hương, tấu chương chất chồng, nét bút mạnh mẽ lưu lại trên giấy, từng con chữ đều toát lên sự uy nghiêm của bậc quân vương.

Một cung nhân lặng lẽ tiến vào, cúi đầu thật thấp, nhẹ giọng bẩm báo:

“Bệ hạ.”

Tề Hoài không ngẩng lên, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Tần quý quân cầu kiến.”

Nam nhân ngồi nơi long án, dáng người cao lớn, dù không đứng dậy vẫn như một ngọn núi trầm tĩnh sừng sững. Mái tóc đen được buộc gọn gàng bằng phát quan, để lộ vầng trán rộng, phản chiếu ánh nến lập lòe.

Mày kiếm sắc nét, đôi mắt thâm sâu, gương mặt mang phong thái tuấn lãng nhưng lạnh lùng khó dò. Huyền sắc long bào khoác trên người, tôn lên dáng vẻ nghiêm nghị.

Giờ phút này, hắn đang chăm chú duyệt tấu chương, từng nét bút vững vàng hạ xuống giấy. Nghe tiếng cung nhân bẩm báo, hắn chỉ khẽ nâng mi mắt.

“Cho vào.”

“Tuân chỉ.”

Chờ Phúc Đức Lộc lui xuống, Tề Hoài mới đặt bút xuống bàn, giơ tay day nhẹ sống mũi.

Lại là Tần Nhạc.

Từ sau khi phụ thân cậu ta qua đời, Tần Nhạc liền đem toàn bộ nỗi oán hận trút lên người hắn.

Hết lần này đến lần khác, cậu đến đây gây chuyện.

Nhưng thôi... Chỉ cần cậu không quá phận, hắn vẫn có thể giữ cậu cả đời cơm no áo ấm, vô ưu vô lo.

====

editer: bộ này vì va phải văn án nên quyết định edit, tác giả chưa hoàn nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play