Edit Ngọc Trúc
Ánh mặt trời hoàn toàn tắt, trong bóng đêm bỗng sáng lên như ngân hà lạnh lẽo tràn ngập ánh bạc. Tiếng động cơ vang vọng khắp chân trời, đèn pha chằng chịt đan xen, từng đợt huýt gió từ bốn phương ùa đến.
Một chiếc xe moóc khổng lồ đột ngột xuất hiện phía trước đầu xe Carlo. Cửa khoang hàng bất ngờ rơi xuống, biến thành một đoạn sườn dốc bằng thép nặng nề, cọ sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Tiếng nổ dồn dập như ép sát từng bước, tựa hồ muốn dồn bọn họ vào chiếc xe moóc. Phản ứng đầu tiên của Ninh Ngọc là nghĩ có người cướp xe, theo bản năng liền đánh mạnh tay lái định thoát khỏi vòng vây.
Tay lái đột nhiên bị giữ chặt, bị khống chế. Lý Hào nắm chặt bên kia, giọng nói vang lên giữa tiếng động cơ gầm rú.
“Đừng sợ, người một nhà.”
Bên tai Ninh Ngọc nóng lên, ngượng ngùng làm theo.
Tiếng chân ga vang lên, thân xe chấn động, lao mạnh về phía trước. Trong ánh đèn pha, sườn dốc hiện ra một lần nữa. Bánh trước nhanh chóng xông lên sườn dốc, kéo theo bánh sau cũng lướt qua, đặt vững vàng trên mặt phẳng phía trên.
Ánh sáng rực rỡ trong khoang xe phản chiếu vào mắt. Sườn dốc từ từ khép lại phía sau. Đôi mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng, Ninh Ngọc theo bản năng đạp nhẹ phanh, giảm tốc độ.
Thân xe vừa dừng lại, sàn xe moóc vang lên một tiếng khóa chốt thanh thúy, tựa hồ có cơ quan nào đó cố định trục bánh xe.
Cậu khó khăn mở hé mắt, nửa chiếc xe moóc khổng lồ đập vào tầm nhìn. Qua khe hẹp, có thể thấy một vòng tường phản quang màu trắng xám.
“Đi, xuống xe.”
Lý Hào vừa dứt lời liền mở khóa dây an toàn ghế phụ, cậu lấy từ hộp chứa đồ phía trước một chiếc túi nhỏ, động tác gọn gàng đẩy cửa xuống xe.
Ánh đèn chói lóa làm mắt đau nhói, Ninh Ngọc lơ đễnh dụi mắt, rút chìa khóa, theo sau Lý Hào ra khỏi xe.
Không gian trong thùng xe rộng hơn nhiều so với tưởng tượng. Trần xe gắn dãy đèn dây tóc sáng đến chói mắt, dưới sàn được chia thành từng ô hình chữ nhật đánh dấu vị trí đỗ xe.
Những thiết bị có kích cỡ không đồng nhất được đặt trong các ô, vài nhóm người đang phối hợp sửa chữa, lắp đặt một cách trật tự.
Cuối khoang xe dường như còn thông với không gian khác, thỉnh thoảng có người từ lối đi hai bên thùng xe qua lại.
Bước chân Lý Hào không hề chậm lại. Hắn đột nhiên quay đầu, mỉm cười với Ninh Ngọc.
“Quên nói.”
“Hoan nghênh đến với Chim Di Trú.”
Ninh Ngọc trừng lớn mắt, ánh nhìn lập tức quét về phía cuối thùng xe, theo bản năng vịn vào khung xe Carlo.
Chim Di Trú – một tổ chức thần bí, thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện của giới chuyển phát nhanh.
Đúng như tên gọi, đó là một đoàn xe khổng lồ chạy không ngừng trên quốc lộ, được cấu thành từ vô số xe tải cỡ trung, xe moóc và các phương tiện chuyên dụng.
Có lời đồn rằng, trong Chim Di Trú có một chiếc xe moóc đặc biệt sở hữu công nghệ tinh vi, có thể tuần hoàn sản xuất vật tư và nhiên liệu. Nếu ai chiếm được, kẻ đó có thể sống mà không lo cạn kiệt tài nguyên.
Những tin đồn khoa trương lan truyền khắp nơi, nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai thực sự tận mắt nhìn thấy. Những kẻ từng tuyên bố sẽ cướp xe, cuối cùng đều biến mất không dấu vết.
Chim Di Trú nổi danh không chỉ vì lời đồn, mà còn vì hai cái tên khiến người ta kinh sợ.
Một là thủ lĩnh của Chim Di Trú, kẻ được mệnh danh “Đồ Tể Chim Ưng.”
Một là “Tu La Bóng Đêm” Điêu Hào – ác quỷ giẫm lên núi xác biển máu.
Nếu phải lựa chọn, không ai muốn đối đầu với họ.
Nhưng rõ ràng, Ninh Ngọc không có lựa chọn, thậm chí có khả năng lát nữa sẽ phải đối mặt với hai kẻ được đồn đại là Diêm Vương sống.
Cậu đứng vững, chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận, tới đâu hay tới đó. Chỉ cần nhớ kỹ thận trọng từ lời nói đến hành động, tóm lại không để lộ sơ hở.
Lý Hào đã đi xuống phía dưới, đáp lại vài câu với những người trong xe đến chào đón, rồi lập tức tiến về phía một chiếc xe việt dã màu đen bị đội lên bởi giá đỡ thủy lực, giơ tay gõ gõ lên cửa xe.
Chiếc xe hơi lay động, ngay sau đó, từ bên dưới chui ra một thiếu niên đeo kính bảo hộ.
Thiếu niên có vẻ ngoài phóng khoáng, trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Hai cánh tay lộ ra cơ bắp cân đối, trên chiếc áo lót trắng dính từng mảng dầu máy màu nâu nhạt.
Cậu ta đẩy kính lọc sáng lên, thấy Lý Hào đang đứng dựa bên cạnh xe thì khuôn mặt lấm lem lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Thiếu niên bám vào cửa xe đứng dậy, tiện tay quệt vạt áo một cái rồi giơ nắm đấm về phía Lý Hào.
Ngoài dự đoán, Lý Hào cũng mỉm cười, giơ tay lên, chạm quyền một cách đầy ăn ý.
Ninh Ngọc có chút bất ngờ.
Cậu thấy Lý Hào nói gì đó với thiếu niên kia, môi mấp máy liên tục như đang căn dặn rất nhiều chuyện. Còn thiếu niên thì liên tục gật đầu, trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang nghe người lớn dạy bảo.
Ninh Ngọc bước về phía hai người, nhưng chưa đi được bao xa thì vài luồng khói xám đặc đột nhiên lướt qua trước mắt. Những chiếc răng sắc nhọn nhe ra, một cơn gió tanh nồng mãnh liệt ập thẳng vào mặt.
Cậu lập tức lùi nhanh ra sau, theo phản xạ rút súng.
Chuyện gì thế này? Sao ở đây lại có Dị Hóa Thể?!
Sinh vật khổng lồ gần như cao ngang vai cậu trừng mắt sáng rực, giương nanh vung vuốt lao tới. Nó di chuyển linh hoạt giữa những chiếc xe, nhắm thẳng vào cậu mà vọt đến.
Áp lực nặng nề khiến hô hấp trở nên ngắt quãng. Ninh Ngọc nâng súng lên, hai tay siết chặt, chuẩn bị khai hỏa.
Ngay khoảnh khắc cậu siết cò, cái đầu dữ tợn lao đến bỗng khựng lại trước mặt. Ngay sau đó, nó như bị ai đó túm lấy cổ, mạnh mẽ kéo giật ra sau. Tiếng gầm đe dọa của nó bỗng dưng cao vút, rồi biến thành âm thanh rên rỉ của một con chó lớn đang giãy giụa.
Dị Hóa Thể vẫy vẫy cái đuôi dài phủ đầy lông đen, đôi tai hình tam giác cụp xuống, cái lưỡi màu lam thè ra, thở hổn hển rồi cọ cọ vào bàn tay đang nắm giữ mình.
Cảnh tượng trước mắt quá mức quỷ dị.
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào người vừa túm gọn Dị Hóa Thể, không tự giác há hốc miệng.
Lý Hào thản nhiên đẩy sinh vật trong tay sang bên cạnh, đồng thời không chút dấu vết xoay người chắn trước mặt Ninh Ngọc, giọng nói trầm ổn không gợn sóng:
“Không sai biệt lắm được rồi.”
“Vậy là che chở bê con này sao?”
Một giọng nữ vang lên, âm điệu mang theo vài phần chế nhạo.
Ninh Ngọc nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát diện mạo của cô ta. Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc bộ đồ lao động màu đen. Trên tay cô ta cầm một sợi xích sáng loáng đang xỏ qua Dị Hóa Thể, những vòng kim loại phản quang quấn từng lớp quanh khuỷu tay.
Tiếng xích sắt khẽ vang lên khi Dị Hóa Thể khép lại hàm răng sắc nhọn, ngoan ngoãn lùi về sau vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ. So với những Dị Hóa Thể khác, sinh vật này trông giống một con vật bình thường hơn, ngoại trừ lớp lông màu đen phủ sương xám. Nếu bỏ qua điểm đó, nó chẳng khác gì một con chó lớn…
Người phụ nữ vỗ nhẹ lên bộ lông mờ sương, ánh mắt dừng trên người Ninh Ngọc. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt cô ta thoáng qua nét kinh ngạc, buột miệng thốt lên:
“…Đúng là được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu.”
Ninh Ngọc chớp mắt, khó hiểu hỏi:
“Cái gì?”
“Không có gì.” Cô ta kéo chặt sợi xích, liếc qua phù hiệu trạm dịch xa xa trên ngực áo cậu, rồi lại trở về vẻ chế giễu ban nãy. “Lá gan nhỏ như vậy mà cũng dám làm nhân viên chuyển phát nhanh?”
“Tỷ tỷ, xem người không thể chỉ nhìn bề ngoài a.” Ninh Ngọc theo thói quen nở nụ cười, nhưng chưa kịp nói hết câu, bả vai bỗng trĩu xuống.
“Cậu ta không nhát gan đâu.” Lý Hào vỗ vỗ vai cậu, giọng nói mang theo ý cười. “Cậu ta còn có hai đứa Dị Hóa Thể nhỏ nữa cơ.”
“……”
Thà rằng cậu thừa nhận mình nhát gan còn hơn!
“Xin lỗi, cho tôi ngắt lời một chút.” Ninh Ngọc giơ tay ra hiệu dừng lại, che trước mặt Lý Hào. “Anh nói biết tin tức về ba mẹ tôi, người đó là…”
“Đừng nóng vội, chạy không thoát đâu.” Lý Hào đúng lúc thu tay lại. “Trước cứ đi loanh quanh đây một chút, tôi xử lý xong việc sẽ dẫn cậu đi gặp hắn.”
“Có gì cần thì cứ tìm thằng nhóc đó.” Hắn hất cằm về phía thiếu niên ban nãy. “Tôi đã dặn dò rồi, cứ gọi nó là Dương Phi Thần.”
Người phụ nữ cầm dây xích đứng ở bậc thềm xe, giơ tay ra hiệu giục giã:
“Sao mà lắm chuyện dặn dò thế? Không yên tâm vậy sao?”
Lý Hào không để tâm đến lời trêu ghẹo của cô ta. Sau khi dặn dò xong với Ninh Ngọc, hắn nhanh chóng bước đi cùng người phụ nữ kia về phía một chiếc thùng xe khác.
Ninh Ngọc cảm thấy có chút kỳ lạ. Không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng cậu cứ có cảm giác rằng từ khi quay lại nơi này, cả người Lý Hào trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cách đó không xa, tiếng kim loại va chạm vang lên. Thiếu niên ban nãy vỗ vỗ hai tay dính dầu, cười hì hì đi về phía cậu.
“Không cần tự giới thiệu đâu, tôi biết cậu là Ninh Ngọc! Hắn đã kể tôi nghe chuyện của các cậu trên đường rồi.”
Trên thắt lưng cậu ta đeo một chiếc túi da to đầy nhóc các dụng cụ sửa chữa với đủ hình dạng kích cỡ. Mỗi món đều được trang trí bằng những ký hiệu hoa văn lạ mắt, lớp sơn huỳnh quang sáng rực vô cùng bắt mắt.
“Đã lên xe rồi thì chúng ta chính là bạn bè.” Thiếu niên vỗ ngực, ra vẻ thần bí, ghé sát lại nói nhỏ:
“Đương nhiên, nếu cậu muốn thử thuốc nổ mạnh và lửa lớn, cũng có thể tìm tôi…”
Thùng xe đột nhiên lắc mạnh, quán tính lớn khiến hai người không kịp đứng vững, chao đảo lảo đảo vài bước.
Câu nói của thiếu niên bị cắt ngang đột ngột. Cậu ta kêu lên "Ai ai ai!", cuống quýt đưa tay bám chặt vào kính chiếu hậu của Carlo để giữ thăng bằng. Sau đó, chống tay lên động cơ ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên liền thấy phù hiệu trạm dịch trên ngực áo của Ninh Ngọc, đứng ngay bên cửa sổ xe.
"Đây là xe của cậu à?"
Sự rung lắc chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi. Khi xe dừng lại, thiếu niên lập tức bật dậy, trực tiếp xốc nắp capo lên. Cậu ta thò tay vào túi dụng cụ, móc ra một chiếc cờ lê rồi bắt đầu gõ đông gõ tây, vặn thử vài chỗ.
Ninh Ngọc vội vàng chạy tới ngăn cản:
"Khoan đã! Làm ơn nhẹ tay với xe của tôi!"
"Không chờ được đâu, tôi nóng tính lắm!" Thiếu niên nhếch môi, kéo kính lọc quang xuống. Cậu ta đang định tiếp tục sửa xe thì dừng lại, khẽ nghiêng đầu nói, "Đừng khách sáo với tôi, cậu cứu Điêu Hào, đây là chuyện tôi nên làm."
Điêu Hào? Ninh Ngọc sững sờ.
Điêu Hào nào?
Chẳng lẽ là… Điêu Hào mà cậu đang nghĩ đến?
Một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chảy thẳng xuống. Ninh Ngọc đặt tay lên vai thiếu niên, vẻ mặt ngưng trọng, như thể sắp phải đưa ra một quyết định sống còn.
"Dương Phi Thần… tôi có một câu hỏi."
"Cứ hỏi thoải mái!" Dương Phi Thần vừa đẩy kính lọc quang lên nửa chừng lại chợt nhận ra điều gì đó, nhíu mày nhìn cậu. "Khoan đã, sao cậu cũng gọi tôi là—"
Ninh Ngọc bỏ qua sự nghi ngờ của cậu ta, hạ giọng như sợ ai đó nghe thấy:
"…Lúc nãy cậu nói, ai là Điêu Hào?"
Dương Phi Thần giơ ngón cái về phía sau, chỉ vào một người: "Lý Hào đấy, nhớ kỹ nhé."
"Lý Hào là… Điêu Hào?!"
Dương Phi Thần chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Đúng vậy, cậu không biết sao?"
Ninh Ngọc trợn tròn mắt, đến mức đầu lưỡi cũng líu lại:
"Hắn… hắn chưa bao giờ nói với tôi rằng hắn là…"
Nếu sớm biết Lý Hào chính là Điêu Hào, ngay từ đầu cậu đã chẳng tốn công giãy giụa làm gì. Nếu lúc đó không chọn cách nhảy khỏi xe ngay giây đầu tiên, thì có lẽ đó chính là hành động anh dũng nhất trong cuộc đời cậu.
Không những thế, cậu còn dám to mồm cãi nhau với người ta, thậm chí còn ra tay đánh hắn khi hắn bị thương. Nghĩ đến những chuyện ngu xuẩn mình đã làm, Ninh Ngọc vô thức đưa tay lên sờ cổ, cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn nguyên trên cổ.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
"Tôi thề, hắn chỉ thiếu nước viết thẳng hai chữ ‘Điêu Hào’ lên tên mình thôi! Người bình thường ai lại đặt cái tên như vậy chứ!" Dương Phi Thần hoảng hốt nói. "Cậu là nhân viên chuyển phát nhanh mà chưa từng nghe đến Điêu Hào à?!"
"Hắn nói với tôi… là hắn không biết chữ…" Ninh Ngọc giọng khàn đặc, gần như muốn bật khóc. "Ai mà ngờ được chứ! Tôi tưởng hắn nói thật…!"
"Cậu thực sự tin à?" Dương Phi Thần tròn mắt. "Hắn nói chuyện cứ thế đấy. Từ từ rồi sẽ quen thôi. Tôi sống với hắn bao năm nay cũng vậy."
Cậu ta vỗ vai Ninh Ngọc với vẻ mặt “Tôi hiểu cậu”, rồi chậm rãi nói:
"Tôi thấy cậu cũng gan to đấy. Trước giờ chưa từng thắc mắc tại sao hắn lại đánh giỏi như vậy à?"
Ninh Ngọc đau đầu, đưa tay day huyệt thái dương, giọng hạ xuống như mất hết sức lực:
"Thắc mắc chứ. Đương nhiên là thắc mắc. Nhưng mà tôi có nằm mơ cũng không ngờ các người lại ‘thắc mắc’ trên một tầm cao như thế này…"
Dương Phi Thần kéo kính lọc quang xuống, để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Cậu ta nhếch miệng cười:
"Chấp nhận hiện thực đi, bạn tôi. Chim di chú cũng không thiếu nhân tình."
(Xin lỗi mọi người hôm nay chỉ có 3 chương thui tui lỡ tay bấm xóa chương 15 rùi chắc chiều tui làm lại rùi đăng sau vậy)