Edit Ngọc Trúc

Hoảng thần nửa ngày, Ninh Ngọc mới trấn tĩnh lại, suy nghĩ hỗn loạn dần rõ ràng, nhớ lại chuyện mà Dương Phi Thần vừa nhắc tới về Lý Hào.

Cậu tò mò hỏi: “Cậu quen biết Lý Hào đã lâu rồi sao?”

“Cũng gần như vậy đi, tôi đến chim di trú thì hắn đã ở đó rồi.” Dương Phi Thần cười cười, từ sau eo rút ra một cây bút ký hiệu, cúi người vùi vào chiếc Carlo kéo nắp xe trước. “Vừa đến mấy ngày đầu tôi đặc biệt sợ hắn. Khi chim chàng làng đưa tôi vào đội hắn, tôi cảm giác đời mình coi như xong rồi. Đêm hôm đó tôi còn không dám ngủ.”

Cậu ta thành thạo đánh dấu ký hiệu lên ống khí: “Đặc biệt là hắn ta buổi tối còn không ngủ nhiều, hơn nửa đêm cứ mở mắt nhìn chằm chằm. Đi tiểu đêm mà gặp có thể bị hù chết.”

“Nhưng rồi cũng quen thôi. Ở chung lâu mới biết thực ra cũng không đáng sợ lắm.”

Ninh Ngọc vẫn chưa kịp phản ứng cậu ta đang làm gì, chỉ gật gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc về lời nói ấy.

Giây tiếp theo, cậu liền thấy Dương Phi Thần túm chặt một đoạn dây điện cao thế quấn quanh cuộn dây, đột nhiên giật mạnh.

Ninh Ngọc trừng lớn hai mắt, vội vã duỗi tay ngăn lại: “Ê! Cậu mau buông nó ra!”

Dương Phi Thần né sang một bên, hùng hùng hổ hổ nói: “Xe cậu đã nát thế này rồi, đụng nhẹ một cái cũng có thể tan thành từng mảnh, không sửa chữa thì chờ nó báo hỏng à?”

Ninh Ngọc á khẩu, rồi lại tìm không thấy lý do nào hợp lý để thuyết phục Dương Phi Thần.

Cậu so với ai khác đều rõ ràng hơn về tình trạng của chiếc xe này.

Khung xe đã bị đâm đến mức lún sâu, dù đã được cứu chữa nhưng vẫn có thể nhìn ra nó chỉ còn chút hơi tàn, giống như một bệnh nhân nguy kịch sắp qua đời, ngoài việc bỏ đi thì chẳng còn cách nào khác.

Chiếc Carlo này đã đồng hành cùng cậu từ khi vào trạm dịch, trong mắt Ninh Ngọc nó chẳng khác gì một người thân, giống như Mục thúc. Trước giờ nó chưa từng gặp vấn đề gì lớn, kích cỡ xe cũng dễ tìm, chỉ cần thay linh kiện là có thể tiếp tục chạy.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Dương Phi Thần lúc này, hiển nhiên là cậu ta không định bỏ qua nếu chưa sửa sang lại nó.

“Cậu yên tâm, Điêu Hào đã nói với tôi rồi. Hai người đã thỏa thuận từ trước là sẽ được nhận gấp đôi vật tư tiêu hao trên đường. Nếu cậu sốt ruột, lát nữa tôi dẫn cậu đi hậu cần lấy.”

Dương Phi Thần nhìn cậu qua một khoảng cách, nắm chặt cờ lê, hùng hổ nói.

“Nhưng đây là quà tạ lễ mà đại chim di trú tặng cậu, không liên quan đến thỏa thuận của hai người. Cậu cứ yên tâm mà nhận đi!”

“Tôi không có ý đó!” Ninh Ngọc gãi đầu, hoàn toàn không nghĩ tới cậu ấy lại hiểu lầm rằng mình nghi ngờ họ muốn lật lọng. “Không phải vấn đề thù lao, tôi cũng chẳng tính toán chuyện các người lấy nhiều hay ít! Chủ yếu là chiếc xe này đã đi cùng tôi rất lâu, tôi có chút luyến tiếc, không biết có thể giữ lại được không…”

Dương Phi Thần: “Ồ, Cậu không tin vào tay nghề của tôi?”

Ninh Ngọc: “……”

Không chịu lắng nghe người khác nói chuyện là truyền thống của chim di trú sao?

“Tôi nói thật nhé, nếu ngay cả tôi cũng không sửa được chiếc xe này, thì toàn bộ chim di trú cũng chẳng ai sửa được đâu.” Cậu ta khoanh tay trước ngực, đôi mắt cười híp lại thành hai đường cong. “Cậu không tin thì cứ hỏi đi, ngay cả Điêu Hào cũng sẽ nói như vậy.”

Ninh Ngọc đỡ trán, hít sâu một hơi: “Tôi tin tay nghề của cậu, nhưng mà…”

Giải thích còn chưa kịp nói ra, đèn dây tóc trên đỉnh thùng xe chợt tối sầm, khiến không gian bên trong thùng xe lập tức trở nên u ám hơn hẳn. Vài chiếc đèn cam vàng đột nhiên lập lòe sáng lên, ánh sáng tỏa ra khắp mọi góc, chớp nháy đến mức khiến người ta có chút choáng váng.

“tín hiệu tập hợp.” Dương Phi Thần liếc mắt nhìn đèn tín hiệu, thản nhiên túm lấy cánh tay Ninh Ngọc rồi kéo cậu về phía đáy thùng xe. “Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”

Ninh Ngọc bị kéo lảo đảo mấy bước: “Các người tập hợp mà dẫn tôi theo, có khi nào không thích hợp lắm không?”

Dương Phi Thần quay đầu nhướng mày, nhưng bước chân vẫn không dừng lại: “Sao lại không thích hợp?”

Giọng điệu của cậu ta quá mức hiển nhiên, đến mức Ninh Ngọc cũng bị hỏi đến nghẹn lời, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Ví dụ như chuyện cơ mật, kế hoạch hành động linh tinh, tôi dù sao cũng là người ngoài, không nên biết mấy chuyện này thì hơn.”

“Cậu tính là người ngoài sao?” Dương Phi Thần cười ha ha, giơ ngón cái chỉ về phía sau. “Không phải Điêu Hào đã đưa cậu lên xe sao? Điều đó chứng tỏ hắn đã coi cậu là người trong nhóm rồi.”

Ninh Ngọc nhất thời nghẹn lời, cau mày gãi gãi đầu.

Quá qua loa rồi, sao lại khác hoàn toàn so với cậu tưởng tượng vậy?

Trên khung cửa giao giới của thùng xe có hai chiếc khóa dày nặng, khe hở giữa chúng để lộ vài luồng gió gào thét lùa vào. Ánh mắt Ninh Ngọc xuyên qua lớp thép lá, thậm chí còn có thể thấy mặt đường nhựa phía dưới đang không ngừng lùi về phía sau.

Lăn lộn trong ngành chuyển phát nhanh suốt mười năm, Ninh Ngọc quả thực đã gặp qua không ít tổ chức và đội ngũ kỳ lạ, nhưng đoàn xe chim di trú này đúng là độc nhất vô nhị.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ rằng những lời đồn đại kia đều là phóng đại, mãi đến khi chính mình đặt chân lên hòn đảo nhỏ liên kết lại mà cũng tách biệt này, cậu mới hiểu ra những tin đồn đó không hẳn là hư cấu.

Toàn bộ chim di trú giống như một quần đảo liền kề nhau, mỗi hòn đảo nhỏ đều có thể tự do di chuyển qua lại. Những hòn đảo đó chính là từng chiếc xe trọng tải lớn đang không ngừng di động, chúng không có điểm đến cố định, chỉ chở theo con người lênh đênh trên dòng sông nhựa đường, kết nối những phương hướng di chuyển đã định trước.

Ninh Ngọc đi theo Dương Phi Thần băng qua mấy lối đi hẹp được hàn từ thép tấm, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên mở rộng.

Không gian bên trong thùng xe hoàn toàn khác biệt với xưởng sửa chữa phía trước. Ngoài những chiếc đèn cam vàng lập lòe treo trên cao, thứ bắt mắt nhất chính là tấm bảng đen treo trên đỉnh.

Trên bảng đen, một hàng chữ viết bằng sơn dạ quang rực rỡ:

"Hữu hảo ở chung, không cần đánh nhau.
Đánh thua gặp Diêm Vương, đánh thắng gặp chim chàng làng."

Quầy bên cạnh bày mấy chiếc ghế sô pha và bàn ăn, trên mặt bàn vương vãi không ít ly pha lê cùng bài Poker, xúc xắc, trông như thể ngay giây trước vẫn còn người đánh bài quyết liệt tại đây.

“Chúng ta bây giờ đang đi đâu vậy?”

“Đi đầu xe, lượng đèn vàng giống nhau đều báo hiệu có chuyện lớn cần bàn.” Dương Phi Thần dẫn cậu băng qua thùng xe, rẽ vào một lối đi kim loại khúc khuỷu. “Tiện thể để cậu gặp hai vị đầu lĩnh của chúng ta.”

Một người hỏi, một người đáp, Ninh Ngọc cũng dần ghép nối được sơ bộ cấu trúc tổ chức của chim di trú qua mấy câu trò chuyện.

Tin đồn có năm phần là thật. Ngoài xe móc trọng tải lớn, đoàn xe chim di trú còn có vô số xe nhỏ chuyên mở đường và điều tra. Còn về chiếc thùng xe vật tư thần bí kia, dù Dương Phi Thần không trả lời trực tiếp, nhưng nhìn phản ứng của cậu ta, dường như tin đồn đó không phải vô căn cứ.

Đi qua lối thông, thùng xe phía trước đã chật kín người. Dòng người chen chúc, chậm rãi di chuyển về phía trước. Hai người nhập vào hàng ngũ, lắc lư tiến bước theo dòng người.

Vài người phía sau nhận ra Dương Phi Thần và Ninh Ngọc, liền tự nhiên chào hỏi. Thỉnh thoảng có người tò mò về Ninh Ngọc, tiến đến hỏi vài câu, nhưng đều bị Dương Phi Thần cười mắng: “Đừng bắt nạt người mới” mà đuổi đi.

Bầu không khí tự nhiên mà thân thiện này khiến Ninh Ngọc cũng bị cuốn theo. Vốn là người hay nói, cậu lập tức mở máy hát, hào hứng kể về những chuyến giao hàng ly kỳ của mình trên đường.

Cậu vẫn còn đang hăng say thuật lại trải nghiệm sinh động, thì bất ngờ bị một lực va chạm mạnh mẽ từ phía sau đẩy thẳng về phía góc bàn bên cạnh. May mắn có Dương Phi Thần kịp thời giữ lại, nếu không cú đập này chắc chắn sẽ khiến cậu tàn phế ngay lập tức.

Ninh Ngọc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đứng yên nhíu mày, đối mặt với ánh mắt âm trầm đối diện.

Ánh mắt kia mang theo ác ý và chế giễu không hề che giấu, như một con rắn độc trườn tới, dán chặt lấy cậu từ trên xuống dưới, khiến sống lưng lạnh buốt.

Người nọ có cái đầu trọc sáng bóng, phản chiếu ánh đèn vàng lập lòe, thân hình cao lớn rắn rỏi, bước đi hùng hổ giữa đám đông, ngang nhiên mở đường. Hắn ta vừa đi vừa lớn tiếng cười nhạo:

“Tao đã nói rồi mà, Điêu Hào không đáng tin! Sớm muộn gì cũng nên hạ bệ hắn, để lão tử lên thay dẫn đội! Biết rõ đội ngũ đang thiếu người, thế mà còn mang loại gà gầy không có chút thịt này vào, rốt cuộc là có ý đồ gì, ai mà không biết chứ…”

“Mẹ mày!” Dương Phi Thần rút cây búa từ trong túi ra, suýt nữa thì lao thẳng lên. May mà Ninh Ngọc cùng mấy người xung quanh kịp thời hợp sức giữ chặt cậu ta lại, không thì đã xông về phía trước rồi.

“Mẹ nó, cái đồ chó chết này! Lần trước Điêu Hào không xé xác mày ra đã là may mắn cho mày rồi, vậy mà cái mồm chó nhà mày còn dám phun ra mấy câu rác rưởi này à?!”

Người đàn ông tóc đen đi vội theo sau gã đầu trọc, lúc lướt qua họ thì cúi mặt đầy áy náy, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi! Tên này hôm nay làm nhiệm vụ thất bại nên đang bực mình, các cậu đừng chấp nhặt với hắn. Tôi thay mặt hắn xin lỗi mọi người.”

Dương Phi Thần thấy người này thì bực dọc cũng nguôi đi phân nửa, lầm bầm vài câu “Không cần ngươi giúp hắn giải thích” rồi không nói thêm gì nữa.

Gã đầu trọc lách nhanh qua đám đông, chen vào đầu xe, người đàn ông tóc đen cũng lập tức đi theo hắn. Không gian vừa bị họ khuấy động lại rơi vào một sự trầm mặc căng thẳng.

“Tôi phục thật đấy!” Dương Phi Thần đỏ bừng mặt, tức tối nói với Ninh Ngọc, “Tên Kên Kên khốn kiếp này, lần sau tôi nhất định tìm cơ hội đập cho hắn một trận!”

Ninh Ngọc chỉ để ý đến luồng mạch ngầm kỳ lạ giữa họ, hoàn toàn không để tâm đến ác ý vô cớ kia. Cậu quay sang hỏi:

“Trước đây các cậu có hiềm khích gì sao?”

“Đơn giản là do đầu óc hắn có vấn đề thôi.” Dương Phi Thần bực bội đáp. “Cái tên khốn đó vào chim di trú sớm hơn tôi năm năm, nhưng đến giờ ai cũng không phục hắn, kết quả vẫn là cái bộ dạng này. Tôi còn nghi ngờ hắn có sở thích đặc biệt nào đó, chứ không thì sao ngày nào cũng mong bị Điêu Hào đánh gần chết mới chịu?”

Ninh Ngọc nhớ lại cảnh Lý Hào giao đấu với cặp song sinh, rồi liên tưởng đến câu “đánh gần chết mới chịu” của Dương Phi Thần. Trong đầu cậu bất giác vẽ ra một bức tranh đẫm máu.

“… Vậy cũng coi như là có sức chịu đòn ghê gớm thật.”

Cuối cùng, mọi người cũng tập trung đông đủ tại đầu xe. Ninh Ngọc đảo mắt quan sát một vòng, phát hiện không gian ở đây đúng là rộng nhất trong cả đoàn xe. Một bệ cao nhỏ ở trung tâm được vây kín bởi một biển người đen nghịt, nhưng vẫn chừa ra một khoảng trống khá lớn.

Trên đài, ba người đang thấp giọng trao đổi. Ánh đèn từ trên chiếu xuống, làm nổi bật một người đàn ông trung niên tóc nâu, mắt xanh biếc. Chỉ thoáng nhìn qua, Ninh Ngọc lập tức nhận ra hắn chính là gương mặt trên tấm bảng hiệu trước kho lưu trữ ở Thành Hoang, người mà cậu luôn cảm thấy quen thuộc.

Bên trái hắn là một người phụ nữ thấp bé nhưng rắn rỏi, mái tóc ngắn màu bạch kim gọn gàng vắt ra sau tai. Cánh tay chống ngang hông để lộ những đường cơ bắp rõ nét, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia mà không lên tiếng.

Lý Hào đứng bên trái người phụ nữ kia, có vẻ đang trao đổi gì đó với người đàn ông trung niên. Sau một lúc lâu, như thể có linh cảm, hắn bỗng quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đám đông hỗn loạn, thẳng tắp nhìn về phía Ninh Ngọc, người đang đứng ở rìa ngoài cùng.

Hai người chạm mắt nhau. Ninh Ngọc còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cú sốc "Lý Hào chính là Điêu Hào", trong thoáng chốc không biết nên bày ra biểu cảm gì để đáp lại.

May mắn thay, Dương Phi Thần vừa lúc đưa tay kéo cậu đi, vô tình cắt đứt khoảnh khắc đối diện không đúng lúc này.

“Người đứng giữa là lão đại của bọn ta, Bồ Câu Trắng; bên phải là nhị lão đại, Chim Chàng Làng; còn bên trái thì không cần ta giới thiệu nhiều, ngươi cũng biết rồi.”

Hóa ra đó chính là Chim Chàng Làng.

Ninh Ngọc lần lượt đối chiếu từng người theo lời giới thiệu của Dương Phi Thần, lúc này mới nhận ra rằng, kẻ mà mọi lời đồn thổi gọi là "đồ tể"  Chim Chàng Làng lại là một người phụ nữ chỉ trông chừng hai mươi tuổi, dáng người thanh mảnh.

Tương truyền, Chim Chàng Làng từng một mình cầm hai cây rìu, phá vây trong một trận bao vây tiêu diệt, lấy tư thế đơn độc đấu vạn quân mà dẫn dắt Chim Di Trú trùng sinh từ tro tàn. Vì vậy, mọi người luôn ngầm mặc định rằng đó phải là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như hổ trắng. Nhưng lại chưa từng có ai mô tả rõ ràng về diện mạo của nàng.

Ninh Ngọc cảm thấy sống lưng tê rần, như thể đang ngồi trên một con tàu lượn siêu tốc không có điểm dừng.

Từ lúc đặt chân vào Chim Di Trú đến giờ, hết cú sốc này lại đến cú sốc khác, chưa kịp thở ra đã lại phải hít vào. Cậu thậm chí cảm thấy, bất kể giây tiếp theo có chuyện gì xảy ra, bản thân cũng sẽ không còn thấy ngạc nhiên nữa.

Một tràng vỗ tay vang dội, giòn tan như thủy tinh vỡ, nháy mắt khiến cả không gian lặng như tờ.

Bồ Câu Trắng tiến lên một bước, hai tay giao nhau đặt trước ngực, ánh mắt lướt qua toàn trường, mang theo một loại áp lực vô hình khó diễn tả.

Giọng hắn chậm rãi cất lên:

“Không sai biệt lắm, vậy bắt đầu đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play