Edit Ngọc Trúc
Mộng đẹp tan biến, Ninh Ngọc tỉnh dậy từ giấc ngủ ngắn. Có lẽ môi trường cũng ảnh hưởng đến con người, cậu ngủ một giấc này cảm thấy khá tốt, hoàn toàn xua tan sự mệt mỏi tinh thần trước đó.
Lý Hào vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, hơi thở nặng nề, lông mày rậm nhíu chặt, như thể đang chìm trong một cơn bóng đè.
Ninh Ngọc dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, không ngờ lại nóng đến mức khiến cậu phải giật tay lại. Dứt khoát, cậu lục tìm một chiếc khăn lông trong tủ, sau đó chuẩn bị một xô nước để giúp hạ sốt.
Thế nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm. Chỉ sau một lúc, khăn lông đã bị hấp nhiệt và phải liên tục nhúng nước để làm mát.
Nước trong thùng nhanh chóng nhuốm màu đỏ của máu. Trong quá trình qua lại chăm sóc, cậu vô tình cũng đã lau sạch những vết máu loang lổ trên mặt Lý Hào.
Ngũ quan của Lý Hào vốn sắc nét, chỉ là trước đó luôn bị bụi bẩn và vết máu che lấp, khiến vẻ ngoài trông có phần thô cứng và gai góc.
Nhưng giờ đây, sau khi lớp bùn đất biến mất, khuôn mặt kia lộ ra rõ ràng hơn—cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, không tìm được dấu vết của những chiếc lông vũ kỳ lạ kia, nhưng lại nhận ra một điều vô cùng rõ ràng:
— Không xong rồi, hắn lớn lên còn quá mức đẹp trai.
Nhờ vào sự kết hợp của thuốc men và các biện pháp hạ sốt, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Lý Hào cũng dần ổn định.
Ninh Ngọc tính toán xong thời gian, liền đứng dậy bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà.
Lúc nhỏ cậu vẫn thường lục lọi mọi ngóc ngách xung quanh nhà, nhưng khi đó chỉ với tầm mắt của một đứa trẻ, chưa chắc đã tìm thấy hết mọi thứ. Giờ nghĩ lại, có khi nào còn sót lại một manh mối nào đó chăng?
Trên tường phòng khách có dán mấy tấm giấy khen, giấy màu cam đã ngả trắng, ghi lại thành tích của cậu từ hồi nhà trẻ đến tận năm nhất tiểu học.
Nội dung hầu hết đều na ná nhau, đa phần là khen thưởng về thành tích xuất sắc trong các cuộc thi thực nghiệm khoa học.
Hồi đó, cậu từng lén kể với mẹ rằng mình muốn tranh cử làm đại diện lớp khoa học vào học kỳ sau. Mẹ nghe xong không nhắc đến chuyện này, nhưng sau đó lại hay trêu ghẹo cậu, trực tiếp gọi cậu là “Khóa đại biểu”.
Từ đó về sau, biệt danh này trở thành bí mật nhỏ chỉ hai mẹ con biết.
Chỉ tiếc rằng thiên tai ập đến quá đột ngột. Ninh Ngọc còn chưa kịp tham gia tranh cử, mà những người từng gọi cậu bằng cái biệt danh ấy, cũng đã hoàn toàn mất đi tin tức.
Bố trí trong nhà không khác gì so với ký ức của cậu. Ninh Ngọc theo thói quen cũ lục soát từng ngóc ngách, mãi cho đến khi tay cậu chạm vào phần đáy tủ đầu giường trong phòng ngủ chính, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Cậu cúi người thò tay vào sâu bên trong, phát hiện có một ngăn bí mật được giấu rất kín ở đáy tủ. Nếu chỉ dựa vào chiều dài cánh tay của một đứa trẻ thì hoàn toàn không thể với tới.
Bên trong là một quyển nhật ký cũ không quá dày, trang giấy mang nét chữ thanh tú. Dựa vào văn phong, có lẽ đây là đồ của mẹ cậu.
Mấy trang đầu toàn là những con số và thuật ngữ khó hiểu, về sau dường như là ghi chép quan sát về một cá nhân nào đó.
Ninh Ngọc vội vàng lật giở từng trang, mười trang đầu gần như đều là những số liệu giống nhau. Điều duy nhất kỳ lạ chính là, ở cuối mỗi trang đều có một dòng ghi chú giống hệt nhau:
— “Không có biểu hiện rõ ràng.”
Từng trang giấy chồng chất về sau, nội dung ghi chép dần dần chuyển từ tình trạng sinh tồn sang khao khát học tập và bắt chước. Theo sự trưởng thành của cơ thể, khoảng cách giữa mỗi bản báo cáo cũng bắt đầu kéo dài hơn.
Trang cuối cùng dừng lại vào mười ngày trước khi thiên tai xảy ra. Tính toán lại, vừa đúng là ngày cuối cùng Ninh Ngọc gặp cha mẹ.
Một suy đoán chưa rõ ràng chợt lóe lên trong đầu cậu.
Ninh Ngọc nhanh chóng lật lại những trang trước, ánh mắt dừng trên trang đầu tiên của bản báo cáo quan sát.
Phần đầu trang là một chuỗi ngày tháng xa lạ. Dựa theo mốc thời gian ghi trên đó, khi ấy cậu vẫn chỉ là một thai nhi trong bụng mẹ.
Từ ngày hôm đó, nội dung ghi chép bắt đầu có sự thay đổi rõ rệt. Ninh Ngọc lại liếc nhìn con số một lần nữa, ngón tay siết chặt trang giấy khẽ run rẩy. Cậu nhìn dòng ngày tháng trùng khớp hoàn toàn với sinh nhật của chính mình, trong thoáng chốc liền sững sờ.
— "Khảm Hợp Thể APHRODITE 0001, lần đầu tiên phân tích ký lục; Ngày: 5 tháng 4 năm 2171; Nghiên cứu viên: Lâm Tuyết Nhạn."
APHRODITE?
Ái thần?
Ninh Ngọc nhíu mày, mang theo đầy nghi hoặc tiếp tục lật xem.
"… Trạng thái phát triển tốt, các chỉ số bình thường, tình trạng khảm hợp ổn định… Không có biểu hiện dị thường."
"Ngày 8 tháng 6 năm 2173… Phản ứng kích thích bình thường, trạng thái phát triển tốt… Không có biểu hiện dị thường."
"Ngày 12 tháng 8 năm 2174… Không có biểu hiện dị thường."
"Ngày 5 tháng 4 năm 2176… APHRODITE 0001, lần thực nghiệm thứ nhất, đối tượng chịu thí nghiệm: KELP 5093."
Tầm mắt Ninh Ngọc khựng lại, vô thức đưa tay sờ lên vết sẹo mờ trên trán.
Cậu nhớ mang máng vào sinh nhật năm 5 tuổi, mẹ hiếm khi đưa cậu đến nơi làm việc. Đó là một tòa kiến trúc màu trắng rất lớn.
Mẹ đưa cậu vào một căn phòng trống rồi vội vã rời đi làm việc. Trong phòng có một cậu bé khác trạc tuổi cậu. Ninh Ngọc chỉ nhớ lúc đó hai người chơi với nhau rất vui, nhưng không biết bằng cách nào mà trên trán cậu lại xuất hiện một vết thương, để lại vết sẹo đến tận bây giờ.
Cậu tiếp tục đọc những trang sau. Càng xem, ký ức mơ hồ trong đầu như được vén màn, từng chút từng chút hé lộ chân tướng khiến cậu không thể tin nổi.
"… APHRODITE 0001 không xuất hiện dao động dị hóa, vùng đầu chịu một kích, chân trái chịu ba kích… KELP 5093 không xuất hiện tình trạng mất kiểm soát, lần thực nghiệm thứ nhất thất bại."
Ninh Ngọc hoàn toàn chết lặng tại chỗ, không thể tin nổi mà lật đi lật lại cuốn nhật ký. Mọi thông tin bên trong đều chỉ về một suy đoán hoang đường đến khó tin.
Ký ức tuổi thơ như những bọt nước, cậu chỉ có thể nhìn chúng qua một tầng ánh sáng rực rỡ đầy sắc màu. Dường như chỉ cần vươn tay chạm vào, tất cả sẽ lập tức vỡ vụn, tan biến không để lại chút dấu vết nào.
Ninh Ngọc nhất thời bị lượng tin tức khổng lồ đâm cho choáng váng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kết quả, cậu gãi đầu, dứt khoát gấp sổ nhật ký lại rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Sự xuất hiện của cặp song sinh hoàn toàn làm mới nhận thức của cậu về phóng xạ. Kể từ khi thiên tai ập xuống, nhân loại chưa từng có tiền lệ bị phóng xạ ảnh hưởng dẫn đến dị hóa, lại càng không thể nào sở hữu năng lực giống như Dị Hóa Thể.
Cặp song sinh có vẻ ngoài rõ ràng giống con người hơn, nhưng trên cơ thể họ lại có vô số đặc điểm kỳ dị thuộc về Dị Hóa Thể. Bất kể là những nhánh cây hay các đường vân mà Ninh Ngọc đã thấy, tất cả đều lộ ra sự tồn tại của cái gọi là "dị hóa nhân loại".
Nhưng nếu phóng xạ thật sự có thể dị hóa con người, thì tại sao cho đến nay chưa từng có tin tức nào về trường hợp tương tự? Còn cả mùi hương kỳ lạ trên người bọn họ nữa…
Mùi hương đó…
Ý nghĩ của Ninh Ngọc khựng lại. Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lý Hào đầy máu, sau lưng là một đôi cánh rộng, hình dáng như ác điểu được tạo nên từ những đường cong kỳ lạ.
Ngày thường, Lý Hào chẳng khác gì một người bình thường. Nếu hắn thực sự giống cặp song sinh kia, thì tại sao trước giờ lại chưa từng biểu hiện gì?
Vô số nghi vấn sinh sôi trong đầu, đến mức Ninh Ngọc không kịp suy nghĩ hết. Cậu vừa rẽ qua một góc liền đụng vào một bóng đen đầy áp suất thấp.
Cậu lùi lại mấy bước, nhìn kỹ người trước mặt, rồi đột nhiên trợn tròn mắt.
"…Lý Hào?! Sao anh lại đi lên đây?"
Dựa theo thương thế trước đó của Lý Hào, dù thế nào cũng phải nằm liệt giường ít nhất mười ngày nửa tháng. Nhưng giờ phút này, vết thương do súng bắn trên vai hắn đã bắt đầu đóng vảy, những vết sẹo lớn nhỏ đều đang có dấu hiệu lành lại rõ rệt.
"Anh… thương thế của anh sao lại…"
"Đừng nói nhảm." Lý Hào nhíu chặt mày, không để cậu nói hết câu mà lạnh giọng ngắt lời. Trên mặt vẫn còn vương hơi nước sau khi ra mồ hôi. "Đi lái xe."
Ninh Ngọc nhìn hắn mà không khỏi chột dạ: "Anh thế này… có chống đỡ nổi không?"
"Không chết được." Lý Hào lảo đảo một chút, chống tay lên khung cửa, giọng điệu không chừa đường thương lượng: "Đi, đừng lãng phí thời gian."
Không để lộ nghi vấn chôn chặt trong lòng, Ninh Ngọc ước lượng đường về sẽ tốn kha khá thời gian, nhưng vẫn cùng Lý Hào chậm rãi bước xuống lầu.
Vừa mới khởi động động cơ, người ngồi ghế phụ đột nhiên nghiêng đầu về phía cửa sổ, lập tức không còn động tĩnh.
Ninh Ngọc hoảng hốt, vội vàng kiểm tra hơi thở của hằn, xác nhận Lý Hào vẫn còn dấu hiệu sinh mệnh, chỉ là tạm thời hôn mê, lúc này mới lo lắng nhưng vẫn tiếp tục đạp chân ga.
Con đường trải dài về phía tây, có lẽ thật sự có vận may bảo hộ, suốt dọc đường không những thông suốt mà ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy, đừng nói đến Dị Hóa Thể.
Theo từng con số trên đồng hồ đếm ngược giảm dần, lốp xe cuối cùng cũng lăn vào phạm vi vùng an toàn. Âm thanh bên ngoài xe trở nên ồn ào hơn, người dẫn đầu trong đám người lập tức nhận ra dấu hiệu trên trạm dịch phía trước xe của Ninh Ngọc, liền quay lại hô một tiếng, dẫn theo mấy người cầm súng từ sau công sự bên ngoài doanh địa đi ra.
Ninh Ngọc hạ cửa kính xe, nở nụ cười rạng rỡ, hai tay đặt trên vô lăng, thoải mái chào hỏi:
“Buổi sáng tốt lành, tôi đến giao hàng.”
“Tới sớm đấy, lần này là ai vậy?”
Nghe vậy, Ninh Ngọc quay đầu liếc nhìn ba lô ở ghế sau, sau đó quay lại cười rạng rỡ:
“Lưu ca, làm phiền các huynh đệ báo một tiếng, thứ này tôi phải tự tay giao cho anh ấy.”
“Cậu còn có thể quay về được à? Trước đó lão Lưu đã mất không ít nhân viên chuyển phát nhanh rồi, nhóc con này, gan lớn thật đấy.” Người đàn ông kinh ngạc cảm thán, quay sang mấy người phía sau mà thốt lên, “Được, để tôi gọi cậu ấy ra.”
“Làm phiền rồi.” Ninh Ngọc cười đến híp mắt, “Sau này có đơn hàng nhớ liên hệ tôi nhé.”
Một đám người tụ tập quanh chiếc xe cũ nát của cậu, tấm tắc kinh ngạc, miệng năm miệng mười hỏi thăm tình hình trên đường. Ninh Ngọc cũng không khách sáo, sau khi nhận vật tư liền đơn giản thuật lại một số tin tình báo.
Thời gian chờ đợi không ngắn, những người vây quanh xe sau khi nắm được thông tin cũng lần lượt quay lại vị trí của mình. Ninh Ngọc ngồi trên ghế lái, rốt cuộc cũng có chút thời gian rảnh để thử điều chỉnh năng lực đặc thù của mình.
Cậu nhìn dòng người qua lại trong doanh địa, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, liền thả chậm nhịp thở, khẽ khép mắt lại.
Tập trung cao độ, dồn tinh thần vào đại não, rồi dần dần tụ hội và ngưng kết.
Lông mi khẽ động, đôi mắt vừa mở ra, tầm nhìn của cậu như hạ thấp xuống một cách kỳ lạ, những sợi dây trắng quen thuộc bao trùm khắp doanh địa, phác họa hình dạng mọi vật xung quanh một cách rõ nét.
… Ta thao.(chửi bậy)
Trước mắt hình ảnh hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường. Dù không lâu trước đây đã từng thoáng thấy cảnh tượng này, Ninh Ngọc vẫn không nhịn được kinh ngạc thốt lên trong lòng. Khi đó tình huống quá gấp gáp, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội tinh tế quan sát không gian đầy dây nhỏ này.
Mấy chiếc xe trở về doanh địa cán qua mặt đất đầy dây nhỏ. Ninh Ngọc vừa suy nghĩ, ánh nhìn khẽ lay động, đôi mắt chớp vài cái tự nhiên. Ngay khoảnh khắc đó, những sợi dây nhỏ biến mất không còn dấu vết.
Xem ra cần phải duy trì trạng thái tập trung liên tục.
Cậu một lần nữa thả chậm hô hấp, dồn toàn bộ sự chú ý. Khi hàng mi vừa khẽ nâng, tầm nhìn lại lần nữa xuất hiện những sợi dây trắng mảnh, chảy xuôi tựa như dòng nước.
Lần này không gian duy trì lâu hơn, khi tầm nhìn thấp dần và dần ổn định, cậu thử vận dụng phương pháp điều khiển như với song bào thai, cố gắng tác động đến những người trong doanh địa.
Chỉ là, bất kể cậu điều khiển thế nào, những đường cong ấy vẫn chỉ lượn lờ hỗn loạn trên mặt đất. Dù Ninh Ngọc thử hết cách, chúng vẫn như rắn mất đầu, không có mục tiêu rõ ràng, hoàn toàn không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào với những người qua lại.
Đôi mắt vô thức chớp khẽ vài lần, Ninh Ngọc đóng lại tầm nhìn đặc biệt ấy, dừng lại tại chỗ suy nghĩ một lát. Trong vô thức, cậu dường như đã có một suy đoán mơ hồ về những đường dây này.
Năng lực của cậu… dường như không thể tác động lên con người.
Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, một người đàn ông trung niên có ánh mắt lảng tránh bước đến bên xe, theo sau là nhóm canh gác của trạm.
Người đàn ông ấy nhẹ nhàng gõ lên cửa kính xe, nhìn vào trong, vừa mở miệng đã nói:
“Thật sự xin lỗi… tôi thực sự không còn cách nào…”
“Ai, Lưu ca!” Ninh Ngọc chỉ hơi nheo mắt, trực tiếp ngắt lời, “Xin lỗi nghe sao khách sáo quá rồi. Đường về lần này thực sự an toàn, chẳng qua chỉ là một đơn hàng nhỏ thôi mà.”
Cậu chống khuỷu tay lên mép cửa xe, khuôn mặt đầy ý cười, ánh mắt lấp lánh như thể có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện:
“Anh biết quy tắc rồi đấy, nếu che giấu địa điểm giao hàng, tôi có thể trực tiếp nuốt luôn đơn hàng của anh đấy.”
“Đừng, đừng mà! Thứ này không phải vật tư, cậu cầm cũng vô dụng!” Lưu ca mắt đỏ hoe, vội vàng bám chặt cửa xe, nước mắt lẫn nước mũi giàn giụa.
Ninh Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ:
“Sao lại vô dụng? Tôi có thể để lên đầu xe làm đồ trang trí mà.”
“… Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi tăng giá cho cậu! Ba… không, bốn hộp 0.45!”
Ninh Ngọc không hề khách sáo, dứt khoát đưa ra yêu cầu:
“Ba hộp 0.45 ACP, ba hộp 12-gauge.”
Cậu từng chịu không ít vất vả trước đây, dù có bị bóc lột chút đỉnh, Lưu ca cũng chỉ có thể rưng rưng gật đầu đồng ý.
Những năm gần đây, phạm vi phóng xạ không ngừng mở rộng, biên giới ốc thổ bị nuốt chửng từng chút một, doanh địa buộc phải di chuyển, số lượng đơn hàng cũng giảm mạnh. Trong khoảng thời gian Ninh Ngọc đi giao hàng, phần lớn nhu cầu ít ỏi còn lại đã bị nhóm nhân viên chuyển phát nhanh khác chia nhau hết.
Nhưng cậu cũng không thấy quá đáng tiếc. Nghĩ đến tin tức Lý Hào nhắc về cha mẹ mình, dù cảm thấy có chút không đáng tin, cậu vẫn quyết định nhân tiện đến xem thử.
Khoảng cách từ doanh địa đến tọa độ thứ hai không xa, Ninh Ngọc liếc nhìn kim xăng, quyết định nhân lúc vẫn còn trong vùng an toàn thì đổ đầy nhiên liệu trước.
Chiếc Carlo dừng lại bên rìa khu tịnh thổ. Cậu nhìn sang Lý Hào vẫn còn hôn mê, bỗng thấy thú vị mà dặn dò:
“Tôi đi một chút sẽ về.”
Cốp xe mở ra, Ninh Ngọc lấy nửa thùng xăng từ đống vật tư. Tâm trạng cậu hôm nay rất tốt, vừa khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ, vừa vặn nắp bình xăng, đổ đầy nhiên liệu, đồng thời sắp xếp lại những thông tin quan trọng trong đầu.
Mặc dù khu vực phóng xạ đã lan rộng khắp lục địa, nhưng khoảng cách giữa các mảnh thiên thạch lại không cố định. Trên bản đồ có những vùng nguy hiểm dày đặc như vành đai thiên thạch Tây Bắc, nhưng cũng có những khu vực rộng lớn ở phía Đông với mức độ nguy hiểm thấp hơn.
Hai đại căn cứ của loài người đều nằm sâu trong khu tịnh thổ phía Đông. Có tin đồn rằng, bên trong đó vẫn giữ lại một phần điều kiện sống của thế giới cũ.
Trước đây, Ninh Ngọc cũng từng đến khu vực phía Đông để tìm kiếm manh mối. Nhưng lúc ấy không có đầu mối nào cụ thể, cậu chỉ có thể như một con ruồi mất đầu, lang thang khắp nơi nhưng chẳng tìm thấy gì.
Giờ đây, có lẽ cậu đã có một phương hướng rõ ràng hơn.
Ninh Ngọc một lần nữa sắp xếp kế hoạch hành trình tiếp theo, đóng lại bình xăng và cốp xe.
Ninh Ngọc một lần nữa ngồi trở lại ghế lái. Khi động cơ khởi động, bánh xe lăn bánh theo tọa độ đã định, lại một lần nữa tiến vào phạm vi khu ốc thổ.
Gió nhẹ lướt qua cửa sổ xe, những thực vật Dị Hóa Thể hai bên đường lay động theo từng đợt gió. Nhìn lớp sương xám lượn lờ trên thân chúng, trong lòng Ninh Ngọc bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cậu khẽ đạp phanh, cắt đi tầm nhìn thông thường, tập trung toàn bộ sự chú ý vào một gốc cây Dị Hóa Thể ở phía xa.
Trong tầm nhìn đặc biệt, một tầng trường tuyến mịn như tơ phủ kín cảnh vật, những sợi dây ngang dọc đan xen chặt chẽ trên bề mặt Dị Hóa Thể, trông giống như một màn sương dịu dàng và vô hại.
Dị Hóa Thể lập tức cảm nhận được uy hiếp khi cậu tới gần, nó giơ cao cành cây thô cứng, chuẩn bị quét xuống. Ngay khoảnh khắc đó, giọng nói của Ninh Ngọc vang lên, đi trước cả hành động của nó.
“Dừng lại.”
Cành cây vừa hạ xuống một nửa liền dừng yên giữa không trung, như thể ai đó ấn nút tạm dừng, bất động hoàn toàn.
Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến sức mạnh của chính mình, Ninh Ngọc mở to mắt. Cậu há miệng, thử bắt chước cách điều khiển song bào thai trước đây, cố gắng thao túng Dị Hóa Thể thực hiện động tác mà mình mong muốn.
“Trở về.”
Nhưng lần này, mệnh lệnh không có hiệu quả.
Cành cây thoát khỏi trạng thái bị khống chế, ngay lập tức tiếp tục thế công.
Ninh Ngọc vội vàng xoay vô lăng, đồng thời gấp gáp hô lên:
“Dừng lại.”
Mệnh lệnh vừa dứt, Dị Hóa Thể lại một lần nữa bất động, không có chút sức lực phản kháng.
Như thể vừa khám phá ra một vùng đất mới, cậu dọc theo quốc lộ, lần lượt thử nghiệm khả năng của mình trên những khu rừng Dị Hóa Thể ven đường, kiểm tra xem năng lực này có giới hạn nào hay không.
Mãi đến khi dòng máu mũi chảy xuống cổ áo mà không hay biết, Ninh Ngọc mới dừng lại cuộc thử nghiệm quy mô lớn này.
Có vẻ như năng lực của cậu đã tự thiết lập một phạm vi nhất định. Cậu không thể ảnh hưởng đến con người, còn để khống chế Dị Hóa Thể thì cần phải ra lệnh rõ ràng. Nhưng khác với khi ở công viên giải trí, không phải bất cứ câu nào cậu nói ra cũng có tác dụng với Dị Hóa Thể.
Dựa trên kết quả thực nghiệm hiện tại, mệnh lệnh có tỷ lệ thành công tuyệt đối chỉ có một từ duy nhất: “Dừng lại.”
Ngoài ra, dù là từ ngữ đơn lẻ hay câu hoàn chỉnh, tất cả đều không có tác dụng.
Nhưng rõ ràng, cùng là năng lực khống chế, tại sao lúc ở công viên giải trí, cậu dường như không bị ràng buộc bởi giới hạn từ ngữ? Chẳng lẽ thật sự là do đặc tính của từng Dị Hóa Thể khác nhau?
Số lần sử dụng mệnh lệnh cũng có giới hạn. Dù trong vài trận chiến trước, năng lực của cậu đã có bước đột phá về chất, nhưng khi số lần khống chế đạt đến một mức nhất định, tình trạng chảy máu mũi vẫn sẽ xuất hiện.
Như thể có một ranh giới vô hình đang cảnh báo cậu rằng không thể tiếp tục nữa.
Ninh Ngọc qua loa lau sạch vết máu trên mặt, nghiêng đầu sang một bên, phát hiện Lý Hào – người vốn nên vẫn còn hôn mê – đã đổi tư thế, đôi mắt tỉnh táo nhìn thẳng về phía trước.
"Anh tỉnh rồi?"
"Không tỉnh, đang mộng du." Lý Hào thuận miệng đáp, giọng vẫn còn chút uể oải chưa tan hết. "Đi đến đâu rồi?"
Ninh Ngọc thả lỏng cần số, nghe thấy câu đùa vô thưởng vô phạt kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Còn khoảng hai, ba tiếng đồng hồ nữa sẽ đến nơi."
Cậu vỗ nhẹ lên hộp tay vịn giữa hai ghế, cười nói:
"Thù lao chuyến này đều ở đây – 150 viên 0.45 cùng 30 viên 12-gauge. Chúng ta có thể thương lượng chia một ít."
"Cho tôi làm gì?" Lý Hào xoay xoay vai cổ, không nhận lấy. "Tôi không thiếu mấy thứ này."
"Chân muỗi cũng là thịt mà." Ninh Ngọc tâm trạng khá tốt, bắt đầu tìm lại nhịp điệu trò chuyện quen thuộc giữa hai người. "Anh cứu tôi không ít lần, không trả lại anh chút nhân tình, tôi thật sự thấy băn khoăn."
"Không cần." Người ở ghế phụ thuần thục cầm lấy bình nước, ra hiệu về phía Ninh Ngọc. "Nhớ lấy, đến nơi trả lại cậu."
Ninh Ngọc cúi mắt xuống, tiện tay ghi chú lại một nét trên góc bản đồ.
Từ trước, cậu đã có suy đoán rằng Lý Hào hẳn phải là một thành viên chủ chốt của tổ chức lớn hoặc một căn cứ quân sự nào đó. Dựa vào khả năng chiến đấu và phong cách hành sự của người này, e rằng hắn chẳng bao giờ phải bận tâm đến chuyện hao tổn vật tư.
Ánh mắt cậu vô thức lướt qua, so sánh đường nét cơ bắp trên cánh tay mình với Lý Hào, sau đó bĩu môi, âm thầm chửi thầm trong lòng: Đúng là đại doanh đãi ngộ có khác.
Con đường nhựa trải dài vô tận. Cậu giữ chặt vô lăng, trong khi tinh thần trống rỗng chưa hoàn toàn khôi phục, bèn thuận tiện hồi tưởng lại trải nghiệm ở công viên giải trí, rồi đem tình trạng năng lực của mình ra thảo luận với người bên cạnh.
"Vậy nên, hiện tại chính xác là... tôi thật sự có thể khống chế Dị Hóa Thể."
Ninh Ngọc nhíu mày đầy hoang mang: "Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cơ chế hoạt động. Vừa rồi tôi thử nghiệm, chỉ thành công được vài lần. Mà trong số đó, có vẻ chỉ có đúng một từ là thực sự có hiệu quả."
Lý Hào trầm ngâm suy nghĩ: "Không giống với biểu hiện trước đây của cậu."
"Tôi cũng không hiểu tại sao nó lại đột nhiên trở nên không linh hoạt như vậy." Ninh Ngọc gật đầu, vẫn đầy khó hiểu. "Trước đây, khi ngăn song bào thai hay lúc đối đầu với anh, chuyện này chưa từng xảy ra."
Nghĩ đến không lâu trước đây còn đánh nhau sống chết, vậy mà lúc này hai người lại hòa thuận ngồi chung một xe, bình tĩnh trò chuyện, Ninh Ngọc cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, cố ý chen vào một câu:
"Đúng rồi, lúc đó tôi—"
Lý Hào lại lên tiếng trước: "Xin lỗi, là tôi mất khống chế."
Ninh Ngọc vội xua tay: "Không đúng không đúng, tôi định xin lỗi vì cú bắn đó của tôi. Nghĩ lại thì, dù khi đó không còn cách nào khác, tôi cũng không nên làm vậy. Thật sự xin lỗi."
"Không sao, tự bảo vệ bản thân là phản ứng tự nhiên." Lý Hào chẳng hề để tâm, "Bồi thường sẽ tính chung với thù lao trả cho cậu. Nếu cậu thực sự để ý đến phát súng kia, thì coi như chúng ta huề nhau."
...Đó là nổ súng đấy, có thể xem như huề nhau sao?
Ninh Ngọc yên lặng thu tay về, đặt lại lên vô lăng. Nhân lúc chủ đề vẫn còn phù hợp, cậu tiện thể ném ra một vấn đề đã ấp ủ bấy lâu.
"Anh vừa nói mất khống chế, vậy ở công viên giải trí lúc đó là chuyện gì đã xảy ra?"
"Không biết. Từ khi cậu đẩy tôi ra, mọi thứ bắt đầu." Lý Hào không giấu giếm, giải thích, "Cảm giác giống như bị nhốt trên một chiếc tàu lượn siêu tốc mất kiểm soát. Tôi không thể điều khiển chân ga hay hướng đi, chỉ có thể đứng đó nhìn."
"Vậy nên trên mặt anh mới có lông chim?"
Sắc mặt Lý Hào trầm xuống, cau mày liếc sang: "Lông chim?"
"Ở đây, cả hai bên, trông cứ như chim vậy." Ninh Ngọc nghiêng đầu, giơ tay chỉ vào hai bên gò má của mình. "Trước đó anh đã từng có hiện tượng này chưa?"
"Chưa từng." Lý Hào quay đầu nhìn ra cửa sổ, trong mắt ẩn chứa một tia u ám khó nhận ra. "Chúng đang ảnh hưởng đến tôi."
"Ý anh là cặp song bào thai đó?" Ninh Ngọc nhớ lại những hiện tượng dị thường trong khu thí nghiệm, bổ sung: "Hay là cái mùi mà anh không ngửi thấy?"
"Cả hai. Có lẽ là mỗi cái một nửa."
"Nhưng khi anh mất khống chế, tôi cũng ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt." Ninh Ngọc hồi tưởng một chi tiết khác. "Mặc dù hơi trừu tượng, nhưng nó giống như mùi của không khí sau cơn mưa."
"Vậy sao?" Lý Hào lẩm bẩm, như thể vừa tìm được một manh mối mới. Giọng nói của hắn trầm xuống: "Không chừng, tôi với chúng là cùng một loại."
"Anh đang nói gì thế? Đương nhiên không phải rồi..." Ninh Ngọc theo bản năng quay sang nhìn hắn. Khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh không chút khác thường kia, cậu mới nhẹ nhõm thở ra, ngượng ngùng nói: "anh không giống chúng. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là con người thực sự."
Lý Hào không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ninh Ngọc thu ánh mắt về, nhưng vẫn lén quan sát hắn vài lần. Sau đó, cậu nhẹ nhàng hạ thấp góc nhìn.
Những đường cong quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nhưng lần này, chúng chỉ trôi nổi xung quanh mà không hề có ý định liên kết với Lý Hào. Giống như đang dò tìm một mục tiêu, nhưng chẳng hề tìm thấy.
Trước đây, cậu từng thực sự khống chế được chúng. Nhưng hiện tại, không chỉ không thể, mà thậm chí còn chẳng có chút dấu hiệu kết nối nào.
Bây giờ, Lý Hào hoàn toàn chỉ là một con người bình thường.
Ninh Ngọc im lặng xoay vô lăng, trong lòng gieo xuống một hạt giống nghi ngờ.
—
Ánh nắng dần tắt. Gió rít qua khe cửa xe, lốp xe lăn trên mặt đường, vững vàng tiến vào quốc lộ.
Chiếc Carlo vẫn giữ nguyên tốc độ, khoảng cách đến tọa độ mục tiêu ngày càng gần. Quốc lộ đi ngang qua một vùng chuyển tiếp, bốn phía vẫn chỉ là hoang mạc cằn cỗi, không hề có dấu hiệu của tổ chức hay căn cứ nào khác.
Ninh Ngọc chậm rãi nhấc chân khỏi chân ga, định đánh lái tìm một chỗ dừng lại quan sát. Nhưng ngay lúc đó, từ ghế phụ, Lý Hào đưa tay qua, giữ chặt vô lăng, kéo thẳng trở lại.
"Tiếp tục chạy đi, đừng dừng lại."
"Anh chắc chắn là chỗ này? Sao tôi cứ có cảm giác..."
Lý Hào hạ cửa sổ xe xuống, hướng về phía hoang mạc trống trải huýt một tiếng còi ngân dài, mang theo nhịp điệu rõ ràng.
Ninh Ngọc nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc dần chuyển sang bên phải.
Từng hồi còi đáp lại vang lên từ bốn phương tám hướng. Lý Hào nhướng mày nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch, cười nhẹ giọng nói:
"Đi thôi, về tổ."