Ánh mắt Kỳ Kỳ đảo qua lại giữa hai người, sau đó đặt bút xuống mềm mềm mại mại nói, "Không vẽ tranh sao ạ?"

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần nhất thời có hơi xấu hổ, lập tức thu tâm tình đùa giỡn, nghiêm túc lại.

Yến Thanh Trì cầm bút, vẽ một nét trên giấy.

Kỳ Kỳ học theo vẽ xong, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần câm nín nhìn trời, cảm thấy có lẽ mình không thể trốn khỏi. Hắn bất chấp tất cả cầm bút, dựa theo Yến Thanh Trì, vẽ một nét.

Kỳ Kỳ thấy hắn vẽ xong, lại nhìn Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì nhanh chóng vẽ nét tiếp theo, Kỳ Kỳ nhanh chóng vẽ theo, sau đó lại nhìn Giang Mặc Thần, xem hắn đã xong chưa.

Giang Mặc Thần cảm thấy mấy phút vẽ tranh này dài đằng đẵng, cứ như bị kéo ngược về lớp mỹ thuật tiểu học. Hắn phát ngốc nhìn quyển số phác họa trong tay, nhưng mãi vẫn không vẽ theo được hoa văn trong sổ. Mỗi lần hoàn thành một bức vẽ, trông không khác gì vài đường tập vẽ của trẻ con.

Đây là một trong những khoảng thời gian sầu khổ hiếm hoi mà Giang Mặc Thần không muốn nhớ lại. Hắn không hiểu tại sao, từ nhỏ anh đã giỏi mọi thứ từ chơi đàn, chơi cờ, viết chữ, nhưng cố tình chết ngay cái hố hội họa này. Hắn không muốn dễ dàng từ bỏ, đã âm thầm luyện tập rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn không thành công. Giống như trời sinh đã không có năng khiếu hội họa, dù hắn nỗ lực thế nào, cũng chỉ có thể là một tay tàn cấp thấp.

Giang Mặc Thần thầm thở dài trong lòng, nghĩ, quả nhiên không có người nào là hoàn mỹ, nhân vô thập toàn. Chẳng qua, trong lòng hắn lại thầm cười lạnh, Yến Thanh Trì thật đúng là một nhân tài, đây mới là lần thứ hai gặp mặt, đã phát hiện được khuyết điểm của mình. Rất tốt, hắn cũng muốn xem xem cậu có thể giả vờ thông minh được bao lâu, đừng làm chuyện gì ngu ngốc bị hắn nắm được. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ bắt Yến Thanh Trì vào cái phòng này cho cậu vẽ, vẽ ba ngày ba đêm, vẽ đến nửa đêm cũng không cho ngừng lại.

Ba người mang theo cảm xúc riêng của mình mà vẽ, Giang Mặc Thần thừa cơ có điện thoại, vội vàng mang theo giấy vẽ của mình rời đi. Sau đó không bước vào phòng Kỳ Kỳ lần nào nữa, mãi đến khi Kỳ Kỳ vẽ xong, mới “tình cờ” xuất hiện, dáng vẻ vô cùng bất ngờ, hai người đã vẽ xong rồi.

Yến Thanh Trì không vạch trần hắn, sau khi kết thúc buổi học vẽ, ở lại nhà Giang Mặc Thần ăn thêm bữa cơm nữa rồi mới chuẩn bị rời đi. Giang Mặc Thần đứng dậy định tiễn cậu, Yến Thanh Trì mới đưa món quà mình mang theo cho Kỳ Kỳ.

Cậu lấy ra một khối rubik, hỏi Kỳ Kỳ, "Có biết đây là cái gì không?"

Kỳ Kỳ gật đầu, "Khối rubik ạ."

"Biết chơi không?"

Kỳ Kỳ vẫn gật đầu.

"Vậy con chơi trước, lần sau chú đến, xem con chơi có giỏi không."

Đôi mắt Kỳ Kỳ đột nhiên sáng lên, há miệng muốn hỏi điều gì đó, nhưng không phát ra âm thanh, chậm rãi khép miệng lại, chỉ gật đầu.

Yến Thanh Trì xoa xoa đầu bé, Kỳ Kỳ không phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt cong cong, giống như một vầng trăng nhỏ dịu dàng.

"Vậy ngày mai chú đến thăm con nhé?" Yến Thanh Trì nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tất cả đều là mềm mại nhỏ vụn.

Yến Thanh Trì cảm thấy bé hơi giống búp bê Tây Dương trong tủ kính, bộ dáng đẹp, lại có một đôi mắt biết nói, đôi mắt cong cong, mang theo chút dịu dàng ấm áp, khiến người ta không khỏi yêu thích. Nhưng cố tình lại rất cẩn thận, lấy áo giáp non nớt tự bảo vệ mình, cẩn thận mà kiềm chế nhìn ra thế giới bên ngoài.

Cậu vẫy tay chào tạm biệt Kỳ Kỳ, cùng Giang Mặc Thần đi ra cửa.

Giang Mặc Thần rất lịch thiệp đưa Yến Thanh Trì về nhà, sau khi xe dừng lại, quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, hỏi, "Chơi vui không?"

"Là rất vui." Yến Thanh Trì đúng sự thật nói.

Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng.

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, "Sao vậy, anh không vui sao?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

Yến Thanh Trì không nghĩ tới dưới vẻ ngoài ôn nhu của hắn thế nhưng lại tính toán chi li như vậy, nhịn không được bật cười, đụng đụng vào cánh tay Giang Mặc Thần, "Anh đã so đo một ngày rồi, không mệt sao?"

Giang Mặc Thần quay đầu trừng mắt nhìn cậu, "Câm miệng."

Yến Thanh Trì đưa tay làm dấu OK, "Vậy bỏ đề tài này, chúng ta đổi đề tài khác."

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Cậu cảm thấy Kỳ Kỳ thế nào?"

"Rất đáng yêu, rất ngoan, rất hiểu chuyện."

"Thích nó không?" Giang Mặc Thần tiếp tục hỏi.

"Thích chứ."

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Mặc Thần.

"Ngày mai cậu muốn đi thăm nó?"

"Đúng vậy, không được sao?" Yến Thanh Trì hỏi lại.

Giang Mặc Thần nhìn cậu, "Nếu cậu đã nói với nó, vậy thì đi, lần sau nói trước với tôi một tiếng."

Hắn là ba của đứa nhỏ, Yến Thanh Trì đương nhiên không thể từ chối yêu cầu này, "Được."

Hai người nói xong chuyện đứa nhỏ, lại nói đến chuyện kết hôn. Giang Mặc Thần bình tĩnh nói, "Mặc dù nói như vậy có hơi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ ràng với cậu trước. Hôn nhân của chúng ta không phải dựa trên cơ sở tình yêu, mà là theo nhu cầu ngươi tình ta nguyện." Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Lý do cậu đồng ý kết hôn với tôi, bất kể là vì năm ngàn vạn kia hay vì lý do gì khác, tôi đều đồng ý cho cậu những gì tôi có thể cho, chỉ cần không quá đáng. Cho nên, nếu tôi không thể cho, như vậy, cậu tốt nhất đừng mơ tưởng đến."

Lời nói của hắn lạnh như băng, cố tình giọng điệu vẫn dịu dàng trước sau như một, "Tôi sẽ không dễ dàng yêu bất kỳ ai, vậy nên sau khi kết hôn, tôi có thể, không, là có lẽ, tôi có lẽ cũng sẽ không thích cậu. Nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi có thể hoàn thành trách nhiệm của một người chồng và sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với những ý tưởng và yêu cầu cậu đưa ra. Nhưng, tôi hy vọng cậu có thể nhớ kỹ những gì tối nay tôi đã nói, sau này đừng vì cái gọi là yêu hay không yêu mà dây dưa, như vậy, chỉ làm mình khó coi hơn mà thôi."

Yến Thanh Trì không ngờ hắn sẽ lạnh lùng nói ra những lời này như vậy, cậu nhìn Giang Mặc Thần, chỉ có thể nhìn thấy sự bình tĩnh và hờ hững trong mắt hắn. Yến Thanh Trì cảm thấy quả nhiên mỗi người đều là một hình đa diện, năm phút trước, Giang Mặc Thần còn đang tính toán chi li với cậu, còn trẻ con hơn cả Kỳ Kỳ, bây giờ đã có thể bình tĩnh nói điều kiện với mình, lót đường về sau cho mình.

Nhưng mà những điều này với cậu mà nói cũng không phải là vấn đề gì, cậu mỉm cười, đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ, "Tôi biết rồi, anh yên tâm, chỉ cần anh không thích tôi, tôi cũng sẽ không thích anh."

Giang Mặc Thần cười khẽ, dường như cảm thấy câu "chỉ cần anh không thích tôi" của cậu rất buồn cười, nói, "Vậy cậu có thể yên tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play