Trong phòng yên tĩnh, ba người ngồi quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, Kỳ Kỳ ngồi ở giữa, đang cầm bút chì màu vẽ vẽ.
Giang Mặc Thần nhìn động tác của bé, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — nếu thời gian có thể quay lại hai mươi phúc trước, hắn nhất định sẽ dứt khoát từ chối câu hỏi, “Anh có muốn cùng nhau vẽ không?” của Yến Thanh Trì. Hắn có thể nói với Kỳ Kỳ rằng mình còn việc khác phải làm, và có thể hứa với Kỳ Kỳ lần sau mình sẽ vẽ cùng. Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, ngay trước mặt Yến Thanh Trì, cùng Kỳ Kỳ ngồi trước một cái bàn, chuẩn bị vẽ tranh.
Giang Mặc Thần nhìn những cây bút chì màu sắc rực rỡ trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng một trận hối hận, hắn ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, cảm thấy hôm nay để Yến Thanh Trì vào nhà là một quyết định sai lầm. Cái tên lắm trò này!
Thời gian trở lại hai mươi phút trước, khi Giang Mặc Thần mới vừa vào phòng, Kỳ Kỳ bắt đầu vẽ. Bé vẽ rất nghiêm túc, thậm chí sau khi vẽ xong, còn lấy màu nước tô màu cho chó con, chờ hoàn thành mọi thứ, mới ngồi thẳng dậy, nhìn Giang Mặc Thần, lại nhìn Yến Thanh Trì.
Bé còn nhỏ, nên tranh vẽ ra không tránh khỏi sự non nớt, đúng kiểu vẽ tiêu chuẩn của trẻ con. Nhưng sau khi xem qua, Yến Thanh Trì lại dựa theo cách vẽ của bé, vẽ thêm một chú chó nhỏ bên cạnh chó của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cong mắt nhìn cậu vẽ, chờ cậu vẽ xong, bé tự nhiên đưa bức vẽ cho Giang Mặc Thần, chờ hắn cũng vẽ một con.
Chính vì thế, Giang Mặc Thần lập tức xuất hiện tâm trạng vừa buồn bực vừa hối hận như đã nói trên.
Giang Mặc Thần nhìn bức vẽ đột nhiên đưa tới trước mặt mình, chỉ hận lúc ấy dại dột bước chân vào phòng, mà giờ ôm hận cả đời. Hắn vốn tưởng rằng chỉ là Yến Thanh Trì dạy Kỳ Kỳ vẽ tranh, nghĩ đến xem thử hai người ở chung thế nào, tiện thể dành thời gian ở bên Kỳ Kỳ, nhưng hiện tại là chuyện gì? Vì sao hắn cũng phải cầm bút vẽ?
Hắn nghĩ nghĩ, lại trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, "Không phải cậu muốn dạy nó vẽ sao? Chính là dạy như vậy?"
Yến đầu sỏ một tay chống đầu, bình tĩnh nói, "Vẽ tranh là để giải trí, cứ chơi trước, đợi Kỳ Kỳ chơi đủ rồi, tôi dạy cũng chưa muộn."
"Bây giờ cậu có thể dạy nó rồi." Giang Mặc Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ "bây giờ”.
Yến Thanh Trì nâng mí mắt đánh giá hắn một chút, lại nghĩ đến lúc mình cúi đầu tên này vẫn luôn oán hận trừng mắt nhìn mình, lập tức có suy đoán, cậu thu tay đang chống lại, thong thả ung dung, nói, "Cũng đúng, nhưng dù sao tôi cũng là khách, anh là ba Kỳ Kỳ, nếu vậy, không bằng chúng ta cùng dạy Kỳ Kỳ đi?"
Yến Thanh Trì nói xong, không chờ hắn từ chối, đã rút một tờ giấy trắng trên bàn ra, mỉm cười đưa qua, "Anh tùy tiện vẽ trước, tôi và Kỳ Kỳ xem thử phong cách vẽ của anh, sau đó chúng ta lại phân công dạy học."
Giang Mặc Thần nhìn nụ cười trên mặt cậu, quả thực bị một loạt thao tác cợt nhã này làm cho ngây người.… Đây là cố ý đúng không! Nhất định là cố ý! Cái tên thích gây chuyện này!
Hắn nhìn tờ giấy trên tay Yến Thanh Trì, nhất thời không biết có nên nhận hay không, chỉ có thể lạnh lùng nói, "Cậu vẽ trước."
Yến Thanh Trì cũng không do dự, cầm bút chì màu bắt đầu vẽ trên tờ giấy trắng, Kỳ Kỳ thấy cậu vẽ rất nhanh, thò đầu lại gần, chỉ chốc lát sau, một chú chó con mắt cong cong mỉm cười xuất hiện trên tờ giấy.
Yến Thanh Trì hỏi bé, "Đáng yêu không?"
Kỳ Kỳ gật đầu, đưa tay sờ vào chó con trong giấy, mềm mại nói, "Đáng yêu."
Giang Mặc Thần ánh mắt sắc bén nhìn, thấy phong cách vẽ của Yến Thanh Trì hơi giống truyện tranh, nhưng có lẽ là vì chiều theo yêu thích của Kỳ Kỳ nên cố tình vẽ càng giống phim hoạt hình hơn.
Đang nhìn, hắn thấy Yến Thanh Trì ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Mặc Thần khẳng định hắn thấy được sự trêu chọc và đắc ý trong mắt Yến Thanh Trì. Giang Mặc Thần im lặng nghiến răng, nghe thấy Yến Thanh Trì cười nói, "Tôi vẽ xong rồi, Giang thiếu, đến lượt anh."
Kỳ Kỳ nghe xong lời này, quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong rõ ràng.
Giang Mặc Thần nhìn chờ mong trong mắt bé, không biết nên làm gì, chẳng lẽ muốn hắn nói với Kỳ Kỳ: Xin lỗi Kỳ Kỳ, ba không biết vẽ sao? Giang Mặc Thần cảm thấy mình nói không nên lời, chuyện này thật quá kinh khủng, cho dù đã hơn hai mươi năm trôi qua, hắn vẫn không có dũng khí đối mặt với sự thật này.…
Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt khó xử của hắn, liền đoán chắc suy đoán của mình là đúng, cậu không ngờ nam chính trong tiểu thuyết, Giang Mặc Thần cũng có thứ không giỏi, vậy mà là vẽ tranh. Cậu lập tức cảm thấy người trước mặt trở nên sống động hơn nhiều, không còn là nhân vật chỉ được miêu tả bằng nhưng con chữ mà cậu từng đọc trong tiểu thuyết nữa.
Cậu đã xác minh suy đoán của mình, cũng không muốn làm Giang Mặc Thần mất mặt, lên tiếng nói, "Quên đi, loại con cưng hào môn như Giang thiếu trước kia học đều là các loại hội họa truyền thống, phong cách vẽ cũng không giống tôi và Kỳ Kỳ, vẫn là để tôi dạy đi."
Giang Mặc Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Vậy đúng là vất vả cho Yến lão sư."
Yến Thanh Trì cười nói, "Khách sáo gì chứ."
Giang Mặc Thần: .…
Kỳ Kỳ nghe họ nói chuyện, nghe được Yến Thanh Trì nói vẫn là mình tới dạy bé, liền ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì.
Bé cầm một tờ giấy khác lên, chỉ vào chó con Yến Thanh Trì đã vẽ trước đó, nhìn cậu không nói gì.
"Muốn chú dạy con vẽ cái này sao?" Yến Thanh Trì hỏi với giọng điệu dụ dỗ.
Kỳ Kỳ gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, nhưng vẫn không nói lời nào.
Yến Thanh Trì nhìn khát khao trong mắt bé, cảm nhận được sự im lặng của bé, nhất thời có hơi đau lòng.
Trên đời này chắc chắn có rất nhiều người trời sinh tính tình trầm mặc, không thích nói chuyện, nhưng Kỳ Kỳ không phải trời sinh như vậy. Bé đối với nhiều chuyện đều mang tâm tính tò mò và yêu thích của trẻ con, cũng sẵn sàng vui vẻ tiếp thu những điều mới mẻ. Tuy rằng rất nhiều lúc bé không nói gì, nhưng lại mở to đôi mắt nhìn cậu. Yến Thanh Trì liên hệ với bản thân một chút, thầm nghĩ vấn đề của Kỳ Kỳ có lẽ là trên tâm lý, có lẽ bé từng được người khác nhắc nhở, hoặc là muốn tự bảo vệ mình, nên mới ngoan ngoãn im lặng, không nói nhiều, không làm nhiều.
Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể thay đổi, nhưng cậu cũng không vội, nếu hôn nhân của bọn họ tốt đẹp thuận lợi, cậu còn nửa đời phải sống cùng đứa nhỏ này, luôn có thể làm bé không còn sợ hãi nữa, giống đứa nhỏ trong gia đình bình thường, nói cười nô đùa.
Yến Thanh Trì cầm bút, vẽ một nét trên giấy, cậu nhìn mắt Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ rất thông minh hiểu ý cậu, cũng cầm lấy bút, bắt chước vẽ một nét. Sau đó Yến Thanh Trì nhìn thấy Kỳ Kỳ tự nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần thấy Kỳ Kỳ nhìn về phía mình, nhất thời khựng lại. Hắn vô thức nhìn Yến Thanh Trì, chỉ thấy Yến Thanh Trì cũng khá kinh ngạc. Giang Mặc Thần lại oán hận trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì, nghĩ thầm, quả nhiên hôm nay hắn không nên để Yến Thanh Trì đến gặp Kỳ Kỳ, giờ thì hay rồi, không chỉ bắt mình vẽ tranh, còn muốn mình học vẽ tranh!
Giang Mặc Thần quả thật hận không thể đứng dậy rời khỏi phòng ngay lập tức, hoặc là bỏ qua Kỳ Kỳ, hành hung đầu chó của Yến Thanh Trì, cho cậu khoe tiếp đi, cho cậu làm màu tiếp đi!
Yến Thanh Trì nhìn hắn trừng mắt nhìn mình, âm thầm biện giải: Oan uổng quá, cũng không phải tôi bảo anh học.
Còn không phải cậu vừa mới kêu tôi vẽ, Giang Mặc Thần im lặng phản bác.
Yến Thanh Trì cảm thấy mình thật sự rất vô tội: Vừa rồi rõ ràng tôi còn giải vây giúp anh đó được không? Nếu không, hiện tại anh biểu diễn tài năng hội họa của mình cho Kỳ Kỳ xem đi.
Giang Mặc Thần cười lạnh nhìn cậu: Ai là đâu sỏ gây ra chuyện này?
Yến Thanh Trì mở to hai mắt, giây tiếp theo, cậu bày ra vẻ mặt đầy bi thương xen lẫn vô tội, hỗn loạn ủy khuất thậm chí có chút đau lòng đưa tình nhìn hắn.
Giang Mặc Thần không đành lòng nhìn quay đầu đi, quá cay mắt, cảnh tượng này quá đáng sợ, hắn thật sự không dám nhìn.
Yến Thanh Trì thấy hắn xoay đầu thì không nhịn được cười, vừa mới nhếch khóe môi liền thấy Kỳ Kỳ đang nhìn mình. Yến Thanh Trì đang muốn hỏi bé làm sao vậy, đã thấy Kỳ Kỳ quay sang nhìn Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần không còn cách nào đành phải cúi đầu nhìn bé, hỏi, "Sao vậy?"