"Chẳng qua có điều này," Yến Thanh Trì nhìn hắn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói, "Nếu đã quyết định kết hôn, vậy trước khi kết hôn có rất nhiều chuyện cũng nên nói rõ ràng. Dù là tôi hay anh, trước kia từng thích ai, từng dây dưa với ai, nếu chúng ta kết hôn thì phải giải quyết hết. Hôn nhân của chúng ta không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là chuyện của hai nhà Giang, Yến và Kỳ Kỳ. Cho nên, trong tình huống bình thường, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ không so đo, cũng sẽ không ly hôn với anh. Nhưng," Yến Thanh Trì nhấn mạnh, "Nếu anh thích người khác trong thời gian chúng ta chung sống, hoặc phát sinh quan hệ với người khác, tôi không quan tâm anh quen người này trước hay sau khi kết hôn, tôi sẽ không ở chung một căn nhà với anh. Đến lúc đó, tôi hy vọng chúng ta có thể ly hôn trong hòa bình."

"Vì sao cậu không lo lắng là mình thích người khác hoặc là nối lại tình xưa?" Giang Mặc Thần hỏi ngược lại.

Yến Thanh Trì nghe được nối lại tình xưa liền biết quả nhiên Giang Mặc Thần đã điều tra mình, cũng biết đoạn tình cảm kia của nguyên chủ và Lý Tân Nhiên, cậu nghĩ nghĩ, hỏi, "Anh cảm thấy anh đủ xuất sắc không?"

"Đương nhiên." Giang Mặc Thần tự tin nói.

"Vậy không phải được rồi sao." Yến Thanh Trì dựa lưng vào ghế, thản nhiên tỏ vẻ, "Nếu anh đủ xuất sắc, tôi lại đối mặt với anh cả ngày, tại sao tôi phải thích người khác?"

Giang Mặc Thần bị cậu hỏi ngược lại ngẩn ra, những lời này.... Nghe sao cũng thấy giống như đang tán tỉnh hắn vậy....

Yến Thanh Trì vỗ vai hắn, "Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, đến lúc nên thích tự nhiên sẽ thích, hiện tại nói nhiều cũng vô dụng, không nên thích, anh nói những lời này càng vô ích. Vẫn là nhớ kỹ lời tôi nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, sau này cũng không cần quay đầu nhìn lại, cũng đừng làm ra chuyện có lỗi với đối phương. Cho dù chỉ là cho Kỳ Kỳ một môi trường trưởng thành bình thường, ngay cả khi anh và tôi không có tình yêu, cũng phải tạo ra bầu không khí hòa bình ấm áp, anh hiểu chứ?"

Giang Mặc Thần gạt tay cậu ra, "Yên tâm, Kỳ Kỳ là con trai tôi, tôi để tâm nó hơn cậu."

"Vậy là tốt nhất." Yến Thanh Trì nói xong lời này, cũng không ở lại lâu, nói tạm biệt với hắn, xuống xe đi về tiểu khu nhà mình.

Giang Mặc Thần nhìn cậu từng bước đi xa xe mình, im lặng nhíu mày. Bóng lưng của Yến Thanh Trì rất đẹp, không chỉ đẹp, còn có một loại thản nhiên và tiêu sái, hắn lẳng lặng nhìn, nhớ lại những lời vừa rồi, rất khó để có thể kết hợp Yến Thanh Trì này với Yến Thanh Trì ngu ngốc, khoa trương mà hắn nhìn thấy trong tư liệu là một, hắn có chút mơ hồ, người này rốt cuộc có tính cách như thế nào? Cậu ta kết hôn với mình thật sự chỉ vì năm ngàn vạn kia sao?

Hắn lại nghĩ đến lời Yến Thanh Trì vừa nói: Tôi đối mặt với anh cả ngày, tại sao tôi phải thích người khác? Giang Mặc Thần không hiểu sao có chút bực bội, cậu ta không phải thích mình đó chứ?

Nhưng trước khi ý niệm này kịp nảy mầm, đã bị hắn nhét trở lại lòng đất. Với hắn, Yến Thanh Trì có thích hắn hay không cũng không quan trọng, nếu hắn không thích Yến Thanh Trì, hắn không cần phải tự mình đa tình đi suy đoán tâm tư của người khác.

Hắn thu lại suy nghĩ, ngay khi Yến Thanh Trì bước vào tiểu khu, liền quay đầu xe rời đi. Hắn không cần, cũng không muốn phí tâm tư cho Yến Thanh Trì. Họ chỉ sống chung với nhau, mỗi người đều có được thứ mình cần, không cần phải truy cứu nhiều như vậy.

Rất nhanh vào một ngày nắng đẹp, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn. Giấy chứng nhận kết hôn rất đỏ, không khác gì giấy chứng nhận cậu từng thấy trước khi xuyên qua. Cậu nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay mình, thở dài.

Giang Mặc Thần nhìn cậu, "Sao, hối hận rồi?"

"Cũng không phải, chỉ là tưởng niệm một chút cuộc sống độc thân sung sướng mà ngắn ngủi cứ như vậy kết thúc. Anh chưa từng nghe nói hôn nhân là nấm mồ tình yêu sao? Chúng ta...."

"Giữa chúng ta không có tình yêu." Giang Mặc Thần ngắt lời cậu, nhắc nhở.

"Vậy càng đáng sợ!" Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Hôn nhân bình thường chỉ là một nghĩa địa, còn chúng ta, là một cánh đồng mộ hoang, không thấy được điểm cuối."

Giang Mặc Thần: .…

"Anh có muốn cùng em uống một ly, cùng nhau ai thán cuộc sống độc thân hạnh phúc ngày càng cách xa chúng ta không?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Hai người họ đã tiếp xúc với nhau một thời gian, đã quen thuộc hơn nhiều so với lúc mới gặp, đến mức Giang Mặc Thần đã dần gỡ bỏ vẻ ngoài dịu dàng, để lộ bản chất không mấy tốt đẹp bên trong ẩn sau vẻ ngoài đẹp đẽ kia.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời mời của cậu, Giang Mặc Thần liền, "Ồ" một tiếng, "Không có thời gian."

Yến Thanh Trì cảm thấy hơi hoài niệm với Giang Mặc Thần lúc đầu gặp mặt, tốt xấu gì cũng sẽ giả vờ một bộ dáng ôn nhu, nào giống bây giờ, đã hoàn toàn bại lộ bản chất lạnh nhạt của mình.

Cậu giả vờ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nhìn người trên ghế lái, "Hôm nay là ngày chúng ta lấy giấy chứng nhận, mà anh lại nói với em là anh không có thời gian? Trước đây là ai nói sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của em hả?" Yến Thanh Trì lắc đầu thở dài, "Quả nhiên đàn ông lớn lên đẹp trai đều là kẻ lừa đảo."

Giang Mặc Thần lạnh mặt nhìn cậu, "Lúc em nói những lời này, có thể lấy gương soi mặt mình."

"Em không giống vậy." Yến Thanh Trì bình tĩnh nói, "Em cũng không lừa gạt ai, anh xem, em đã nói đồng ý kết hôn với anh, chúng ta liền đi lãnh chứng." Cậu giơ giấy chứng nhận kết hôn trong tay mình lên.

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Đi đâu?"

"Chính anh muốn ra ngoài chơi còn hỏi em đi đâu? Đương nhiên là đưa em về nhà rồi."

Giang Mặc Thần liếc mắt nhìn cậu một cái, lái xe về nhà.

Chờ đến tiểu khu, Yến Thanh Trì tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, thấy Giang Mặc Thần cũng tháo dây an toàn, "Sao vậy, anh quên cái gì ở nhà à?"

"Đúng vậy, quên rượu trong nhà."

Yến Thanh Trì gật đầu, nhưng đột nhiên phản ứng lại, khoan đã, đây có phải là.… Hắn đồng ý uống rượu với mình không?

Cậu quay đầu dò hỏi, "Anh có phải còn quên cái gì không?"

"Cái gì?"

"Em đó!" Yến Thanh Trì chỉ vào mình.

Giang Mặc Thần bị cậu chọc cười, không nói gì, không tỏ ý kiến.

Yến Thanh Trì biết mình đoán đúng rồi, bước xuống xe, đóng cửa lại, cho hắn một nụ cười xinh đẹp, "Em thu hồi lời nói trước đó, em cảm thấy anh vẫn khá tốt, giống em, ngoại hình và nhân phẩm tỉ lệ thuận với nhau."

Giang Mặc Thần đóng cửa xe, nhìn cậu, "Không cần, em và anh hoàn toàn không giống nhau." Hắn chỉ vào Yến Thanh Trì, rồi chỉ vào mình, "Chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau, hiểu không?"

"Hiểu." Yến Thanh Trì có lệ trả lời.

Cậu cảm thấy Giang Mặc Thần còn giảng đạo lí và cố chấp hơn mình nghĩ, là vịt chết cái mỏ vẫn cứng.

"Lần sau có thể dạy Kỳ Kỳ vẽ vịt."

"Em nói cái gì?" Giang Mặc Thần hỏi cậu.

"Nói buổi học vẽ của Kỳ Kỳ, làm sao, anh cũng muốn cùng nhau học?"

Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, biểu đạt hết sự bất mãn trong mắt mình.

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn như vậy có chút thú vị, chọc chọc cánh tay hắn, "Anh thật sự không học sao? Lớp học một kèm hai, dạy thêm miễn phí, đảm bảo dạy cho đến khi anh hiểu, không hiểu có thể tiếp tục học."

Giang Mặc Thần dừng bước chân.

"Sao anh không đi nữa?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

"Anh sợ mùi rượu quá nồng, ảnh hưởng đến buổi dạy của Yến lão sư, hay Yến lão sư vẫn là nên uống một mình đi."

"Đừng mà." Yến Thanh Trì kéo hắn lại, "Một người say có ý nghĩa gì, em thích say cùng người đẹp thành đôi."

Giang Mặc Thần cười lạnh.

"Yên tâm, hôm nay Yến lão sư không dạy." Yến Thanh Trì bảo đảm với hắn, "Anh phải tin tưởng em."

Giang Mặc Thần câm nín nhìn trời, yên lặng đi về phía trước. Yến Thanh Trì nhanh chóng theo sau cùng hắn bước vào thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play