Hai người cùng chơi ghép hình với Kỳ Kỳ một lúc, thấy Kỳ Kỳ buồn ngủ, liền giúp bé rửa mặt, dỗ bé ngủ, sau đó mới bắt đầu uống rượu.

Họ ngồi trên ghế trong phòng ngủ chính, chính giữa là một cái bàn trà nhỏ. Yến Thanh Trì cảm thấy uống rượu không thì không thú vị, đề nghị chơi gì đó. Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, tìm một bộ bài Poker trong ngắn kéo, bắt đầu chơi.

Yến Thanh Trì vừa cùng hắn chơi bài Poker vừa uống rượu, vừa trò chuyện.

Ban đầu, Giang Mặc Thần vốn không nói nhiều, nhưng sau đó cũng uống hơi nhiều, cũng dần dần trải lòng.

Chơi đến cuối cùng, cả hai đều không chú ý đến bài nữa, chỉ dựa vào ghế nói chuyện, ai oán buồn bực trong lòng.

Giang Mặc Thần khó hiểu, "Em nói xem anh có phải bị ma xui quỷ khiến không, nếu không sao lại thích một người đến mức tự dằn vặt như vậy?"

Yến Thanh Trì biết hắn đang nói đến tiểu bạch liên, sau khi suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời, "Có lẽ vậy."

Giang Mặc Thần im lặng một lát, đột nhiên quay đầu hỏi cậu, "Em từng thích ai chưa?"

"Không có." Yến Thanh Trì theo thói quen phủ nhận, sau đó nghe Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, "Em không thành thật, rõ ràng em vừa mới chia tay bạn trai."

Yến Thanh Trì tâm nói kia mới không phải bạn trai cậu.

Nhưng nói ra chuyện này lại dính đến chuyện mình xuyên qua, nên cậu chỉ cười có lệ, "Chia tay rồi, sớm đã không còn thích nữa."

Giang Mặc Thần cũng đã hơi say, buông tha vấn đề này, gật đầu nói, "Đúng vậy, sớm đã không thích nữa."

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trong mê mang mông lung, lẩm bẩm, "Anh đã sớm không thích nữa."

"Vậy anh nhớ kỹ lời mình nói."

"Đương nhiên là nhớ rồi." Hắn quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Anh vẫn nhớ hôm nay chúng ta đi nhận giấy chứng nhận kết hôn đấy."

Nói xong, hắn đột nhiên đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Yến Thanh Trì, bế cậu lên, "Đi thôi, chúng ta nên động phòng."

Yến Thanh Trì muốn giãy giụa xuống dưới, nghe vậy lại sửng sốt, "Anh nói cái gì?"

Giang Mặc Thần xoay người đi vài bước, ném cậu lên giường, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, "Còn có thể nói gì, kết hôn cũng đã kết rồi, tất nhiên phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."

Ai muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh chứ?!! Yến Thanh Trì suýt nữa phun một ngụm máu, cậu lăn một vòng, xuống giường, Giang Mặc Thần thấy cậu muốn chạy, chân dài duỗi một bước, túm lấy cậu, "Sao, dám kết hôn mà không dám lái xe?"

"Anh say rồi còn muốn lái xe?" Yến Thanh Trì nhìn xuống dưới, không phải nói say rồi làm bậy đều là nói bừa thôi sao?

Giang Mặc Thần thấy được ánh mắt cậu, thế nhưng khó được cùng cậu tâm linh tương thông, "Em có thể thử xem, xem anh đã say đến mức nào, có thể say rượu lái xe hay không."

"Tài xế uống một giọt rượu, người thân hai hàng lệ rơi." Yến Thanh Trì dịu giọng khuyên nhủ.

Giang Mặc Thần vẻ mặt ôn nhu, "Yên tâm, người thân em tuyệt đối sẽ không hai hàng lệ rơi, nhiều nhất cũng là em hai hàng lệ rơi."

Yến Thanh Trì giãy giụa tỏ vẻ, "Anh xem, em từng dạy anh vẽ."

Giang Mặc Thần hừ một tiếng, "Đó cũng tính?"

"Đương nhiên tính! Mặc dù không chính thức, nhưng một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh không thể đối xử với cha mình như vậy."

"Lời này chờ lát nữa chúng ta lái xe tới rìa thành phố, em lại nhắc anh đi, ba ba."

Yến Thanh Trì quả thật bất đắc dĩ, "Anh người này sao không nghe khuyên bảo vậy chứ."

Giang Mặc Thần kéo cậu lại, chặt chẽ đè người dưới thân, "Em không phải cũng không nghe sao."

Nói xong, đã bắt đầu cởi cúc áo Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì đè tay hắn lại, "Vấn đề cuối cùng, anh có thể chấp nhận chúng ta một người một lần không?"

Giang Mặc Thần kề sát vào cậu, môi gần như chạm vào môi cậu, hắn nói, "Bảo bối, anh có thể chấp nhận anh một đêm nhiều lần."

Yến Thanh Trì hiểu ý, cậu buông tay ra, dang rộng hai bên làm bộ chuẩn bị chết, "Đến đây đi, tốc chiến tốc thắng."

Giang Mặc Thần cảm thấy có lẽ mình say thật rồi, vậy mà cảm thấy Yến Thanh Trì như vậy có hơi đáng yêu, vỗ vỗ mặt Yến Thanh Trì nói, "Vậy thì có hơi khó."

Sự thật chứng minh, lời nói Giang Mặc Thần vẫn rất có tính tham khảo. Chờ đến khi từ núi Akina xuống, trở về trung tâm thành phố, Yến Thanh Trì nằm trên giường, cảm nhận được sự mệt mỏi trong cơ thể, cậu sâu sắc cảm thấy Giang Mặc Thần quả nhiên không hổ là vai chính trong nguyên tác, tự mang hào quang của nhân vật chính, công cụ chất lượng, kỹ thuật lại tốt.

* Núi Akina: Tên một ngọn núi nổi tiếng trong anime Nhật Bản Initial D - gắn liền với các cuộc đua xe drift đường đèo. Hai người đang “lái xe” nên mới nhắc đến núi này cho hợp hoàn cảnh, không phải đi thật nha

Giang Mặc Thần mở đèn, thấy chăn để hờ trên eo cậu, trên làn da trắng nõn là những dấu hôn rõ ràng, giống như cánh hoa trên tuyết. Yến Thanh Trì nheo mắt dưới ánh đèn, mái tóc đen vì ướt mồ hôi mà dán trên mặt, xinh đẹp lộng lẫy.

Chính hắn đem người lăn lộn thành như vậy, lúc này xe chiến kết thúc, lương tâm bộc phát, không khỏi hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi, "Muốn anh ôm em đi tắm không?"

Yến Thanh Trì nhìn hắn như nhìn thấy ma, ngồi dậy, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, "Vậy là anh kết thúc chiến đấu rồi đúng không?"

"Không lẽ em còn muốn tiếp tục?" Giang Mặc Thần cười hỏi.

Yến Thanh Trì nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên tiến lên đẩy hắn, "Cũng không phải không thể."

Giang Mặc Thần không nghĩ tới cậu thế nhưng lại tính toán thực hành lời mình nói trước đó, trong lòng không nói nên lời, trực tiếp đè người xuống dưới thân, "Anh còn tưởng em mệt mỏi, xem ra vẫn còn rất nhiều tinh lực, chúng ta có thể làm thêm lần nữa."

Yến Thanh Trì tâm nói đó là đương nhiên, chút hoạt động ban đêm này, có thể tiêu hao bao nhiêu thể lực, hơn nữa cậu còn nằm dưới, chẳng qua đây là lần đầu tiên của cậu, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Vì vậy không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tay đỡ eo Giang Mặc Thần, cười tủm tỉm nói, "Không, không, vẫn là nghỉ ngơi thôi, anh cũng vất vả rồi."

Giang Mặc Thần được tiện nghi còn khoe mẽ, "Không vất vả, nếu em đồng ý, vất vả nữa cũng đáng."

"Em sao có thể nhẫn tâm làm vậy." Yến Thanh Trì phối hợp nói, "Vẫn là nghỉ ngơi đi, cũng trễ rồi, nên ngủ."

Vừa nói cậu vừa dịch sang một bên, chậm rãi xuống giường.

Giang Mặc Thần thấy cậu đỡ eo đi về phía phòng tắm, không yên tâm, "Em thật sự không cần anh giúp sao?"

Yến Thanh Trì vừa quay đầu lại, thấy hắn đang chuẩn bị xuống giường, vội xua tay, "Không cần, không cần, em tự làm được."

Giang Mặc Thần nghe vậy thì dừng lại, hắn nhướng mày, "Ồ, xem ra là tài xế thâm niên, thành thạo quá nhỉ." Lúc trước còn lừa mình nói chưa từng thích ai! Tên lừa đảo!

Yến Thanh Trì nghe hắn âm dương quái khí, bất đắc dĩ nói, "Không ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao, chính anh phát hiện mình thích con trai còn không đi xem mấy loại sách liên quan, cũng không đọc mấy loại khụ khụ sách cấm sao."

"Thật sự chỉ nhìn thôi?"

"Đã nói với anh rồi, tuy em lớn lên đẹp mắt nhưng sẽ không gạt người. Đừng nghĩ ai cũng xấu xa giống anh có được không."

"Sao anh lại thành người xấu xa rồi, anh cũng chỉ là nhìn xem thôi có được không?

Bây giờ đến lượt Yến Thanh Trì không tin, "Anh? Chỉ nhìn thôi? Không thực hành sao?"

"Anh giữ mình trong sạch."

"Em thấy anh là mắt cao hơn đầu thì có."

Giang Mặc Thần cầm gối ném về phía cậu.

Yến Thanh Trì nghiêng người tránh thoát, cười ha ha, "Còn thẹn quá hóa giận." Cậu nhìn Giang Mặc Thần lại có xu thế bùng phát, vội vã chạy vào phòng vệ sinh, trong lúc đối phương đang nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đóng cửa lại.

Yến Thanh Trì mở vòi sen, xả nước thật nhanh, lại chịu đựng xấu hổ đem thứ trong cơ thể lấy ra ngoài. Cậu lấy khăn tắm lau tóc, lại lấy máy sấy tóc sấy một lúc, khi tóc khô gần nửa, mới đi ra ngoài.

"Đổi ga trải giường?" Vừa lên giường, cậu phát hiện ga trải giường hình như đã được thay.

Giang Mặc Thần "ừm" một tiếng, lấy thuốc trên đầu giường ra, ngại ngùng nói, "Cho em."

Yến Thanh Trì cầm lấy, đặt ở đầu giường mình, kéo chăn lên chui vào.

"Anh cho em là để em đặt ở đó ngắm sao?" Giang Mặc Thần cảm thấy sự kiên nhẫn có hạn của mình sớm muộn gì cũng bị người này làm cho hao mòn hết.

"Em vừa kiểm tra rồi, không bị thương, nên không cần dùng đến."

"Thật?"

"Không thể thật hơn."

Giang Mặc Thần nghe cậu nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, tắt đèn nằm xuống.

Trong đêm tối, hai người im lặng một lúc lâu.

Lúc này Yến Thanh Trì đã có chút buồn ngủ, nói câu "Ngủ ngon." Quay người lại, đưa lưng về phía hắn, ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối chỉ còn lại Giang Mặc Thần mở mắt, thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play