Chương 09A
Ngày hôm đó vừa đúng lúc Lâm Cảnh đang bận rộn dọn nhà, thủ tục thừa kế di sản của anh ta diễn ra vô cùng thuận lợi, bởi vì Chu Phương Minh cũng không còn người thừa kế nào khác để tranh giành cùng anh, việc thực thi thủ tục theo tờ di chúc này là có hiệu lực ngay.
Quách Minh cũng rất chuyên nghiệp, hắn ta trực tiếp dùng thời gian ngắn nhất dẫn Lâm Cảnh đi xong hết mọi thủ tục, tất cả tài sản và bất động sản đều đã hoàn thành đăng ký chuyển nhượng trong mấy ngày trước, kí phát xong là Lâm Cảnh liền lên kế hoạch nhanh chóng chuyển qua nhà mới.
Khi Kim Diễn dẫn người đến gõ cửa, Lâm Cảnh vừa mới tháo chăn và gối của mình nhét vào túi đựng, những đồ vật như thùng đựng đồ lặt vặt chất đầy phòng trống.
Anh ta khó khăn lắm mới kéo được đống hành lý đến chỗ dựa tường, rồi đi mở cửa.
Khi nhìn thấy người ngoài cửa, trên mặt Lâm Cảnh không có một chút kinh ngạc, trực tiếp nói với họ: “Mời vào.”
Lâm Cảnh đã ngửi thấy “hương vị” trên người họ từ chỗ xa, một đống đồ vật thấy có vẻ không ngon lắm đang tiến lại gần mình, nhìn qua là biết đến tìm anh còn gì.
Kim Diễn nhìn căn phòng bên trong lộn xộn đến mức hoàn toàn không có chỗ đặt chân, trầm mặc hai giây, trả lời: “Hay là thôi đi.”
“Anh đã biết trước chúng tôi sẽ đến?”
Lâm Cảnh không quan tâm bọn họ có vào hay không, anh tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nghe thấy câu hỏi của Kim Diễn, lập tức kỳ quái nhìn hắn ta: “Chẳng phải các anh đi từng nhà hay sao, tôi đoán cũng sắp đến lượt tôi rồi.”
Kim Diễn bị câu trả lời của anh ta làm nghẹn lại, sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Anh và chúng tôi là đồng loại, anh đã quan sát chúng tôi rất lâu.”
Anh ta đã lấy được toàn bộ thông tin của Lâm Cảnh từ khi sinh ra đến giờ, từ kinh nghiệm thời thơ ấu của mình, loại trừ khả năng anh ta là dị chủng cao cấp ẩn mình trong thế giới loài người, có thể phỏng đoán người này đã xảy ra biến đổi cơ thể sau khi thờ phụng một tồn tại dị đoan nào đó, hoặc tiếp cận những thứ con người không nên thăm dò.
“Không có, chẳng qua là các anh quá nổi bật trong đám đông, trên người các vị không có cái mùi nghèo hèn thuộc về nơi này.”
“Vậy tại sao anh ngày nào cũng đeo khẩu trang? Ngay cả bây giờ anh đang ở trong nhà mình, anh vẫn không tháo ra.”
“Thật ra tôi bị dị ứng bụi.”
“Vì sao anh luôn liên tục đổi việc và chuyển nhà?”
“Vì tôi thích kích thích, ở một chỗ chán rồi, đổi chỗ làm và chỗ ở thì có vấn đề gì?”
Lâm Cảnh nghiêng đầu, đôi mắt trong veo vô tội, “Chú cảnh sát, không có quy định nào yêu cầu người ta nhất định phải ở lâu dài một chỗ nào đó đúng không?”
“Đương nhiên là không có.”
Kim Diễn cười với thanh niên, khuôn mặt cứng rắn lập tức dịu đi ba phần, hắn ta nói: “Tôi đoán chắc anh còn chưa biết một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Hứa Hào đã chết.”
“...”
Vẻ vô tội trong mắt Lâm Cảnh tan biến, biểu cảm trên mặt có một lớp băng mỏng bao phủ, anh ta im lặng nhìn chằm chằm Kim Diễn vài giây, dường như đang xác nhận tính chân thực của chuyện này.
Kim Diễn chỉ cười một tiếng, rồi lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hắn ta nói: “Thời gian tử vong là ngày 7 tháng 5, địa điểm là ở số 67 Long Nghi trên phố 5/1, cũng chính là chỗ ở của nạn nhân.”
Lâm Cảnh đứng dậy.
“Thi thể nạn nhân bên ngoài da dẻ hoàn chỉnh, nhưng bên trong máu thịt xương cốt và nội tạng đều biến thành chất lỏng sền sệt, như con mồi bị nhện tiêm dịch tiêu hóa vào trong...”
Kim Diễn: “À đúng rồi, chúng tôi còn có ảnh chụp, anh có muốn xem không?”
“Không cần.”
Lâm Cảnh trực tiếp từ chối, khí thế cũng từ lười biếng trở nên sắc bén, anh ta lần lượt đảo mắt qua mấy người phía sau Kim Diễn, cuối cùng lại nhìn Kim Diễn.
“Vậy nên?”
Anh ta cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói với Kim Diễn: “Bây giờ các anh đang nghi ngờ tôi, mang theo người mang theo vũ khí, các anh định bắt tôi?”
“Chúng tôi cũng muốn lắm chứ.”
Kim Diễn nhún vai, “Nhưng đánh không lại anh mà, đúng không? Ngay cả khi anh không làm gì cả, chúng tôi cũng không chống lại được ảnh hưởng của anh đối với chúng tôi.”
“Huống hồ còn có mấy con vật nhỏ của anh, anh nuôi dưỡng [Lụa trắng ác mộng] đúng không?”
Khi mọi người đã nói thẳng ra, Lâm Cảnh cũng không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy, các anh đều gọi nó là [Lụa trắng ác mộng] sao?”
"Đúng vậy, màn lụa trắng mờ ảo trong đêm là tấm lưới tử vong, là cái bẫy xinh đẹp khó thoát nhất, không ai có thể chạy trốn khỏi nó."
Mạnh Niệm Xảo đứng phía sau cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, cô nàng hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Cảnh lắc đầu, “Không có gì.”
Cá đầu bẹp đuôi bạc là tên anh ta đặt, biệt danh được hiển thị ở phía sau có vẻ là cái tên khác của chúng lưu truyền trong thế giới loài người.
“Vậy hôm nay mấy vị đến tìm tôi làm gì?”
Kim Diễn: “Về một chuyện khác, chúng tôi phát hiện rất nhiều chuột mặt người ở thành phố A, tôi muốn tìm hiểu thông tin về chúng, anh biết được bao nhiêu?”
Lâm Cảnh nghĩ ngợi, nói: “Chuột lớn xám xấu xí, thú cưng của phù thủy, hoặc ma nữ, không có gì bất ngờ thì hẳn là do phù thủy dùng ma pháp tà ác biến con người thành sinh vật kì bí.”
Vậy nên, đốm sáng trắng mới nhắc nhở anh, chuột mặt người không được khuyến khích dùng làm thức ăn, bởi xét cho cùng thì anh ta và chuột mặt người về bản chất là đồng loại.
Thấy họ biết điều, Lâm Cảnh bổ sung thêm một câu: “Các anh có lẽ không đánh lại phù thủy đâu, chúng không chỉ có ma pháp tà ác, còn có thể xuyên qua thời không. Nhưng có một cuốn tiểu thuyết, tên là [Kỵ sĩ săn ma], tôi khuyên các anh nên đọc, có thể sẽ có cách đối phó.”