Chương 08B
Ấn tượng nhất trong tranh là đôi mắt nàng như có ngọn lửa bị đóng băng lại, là giãy giụa quằn quại trong sự đông lạnh yên tĩnh, là sự kinh hoàng tột độ bị đè nén hóa thành dung nham hung tợn sắp trào ra…
Loại cảm xúc mãnh liệt đó gần như có thể tràn ra khỏi khung tranh, khiến người xem đều muốn thay thiếu nữ trong tranh gào thét lên một tiếng.
Tên tranh cũng rất thâm thúy, “Bữa tiệc kinh hoàng”, cuối cùng thì đây là bữa tiệc của ai?
Sau khi xem xong, Lâm Cảnh quay lại giao diện trò chuyện, trong lúc đó Từ Đinh Đinh lại gửi cho anh ta một đống tin nhắn.
Thần Tài: [Trường học không cho phép bọn em thảo luận, nhưng mọi người đều nói Doãn Minh Chiếu và đàn chị thiên tài kia rất giống nhau, sáng tác tuyệt mệnh, say mê phát điên, rồi tự sát...]
Thần Tài: [Nhưng mà chuyện không khoa học này thì không ai thừa nhận đâu, lỡ như đàn anh Doãn Minh Chiếu thật sự qua đời vì bệnh tâm thần thì sao.]
Thần Tài: [Mà nói mới nhớ, lần trước em vẽ anh cũng là linh cảm bùng nổ đấy, đến lúc đó thành phẩm nhất định sẽ khiến anh Lâm kinh ngạc! Đó chắc chắn là bức tranh đẹp nhất em từng vẽ!]
Lâm Cảnh: [Mèo nhỏ mong chờ.JPG]
Lâm Cảnh: [Nhưng mà em nói đàn anh Doãn Minh Chiếu trước đó cũng có linh cảm bùng nổ, rồi sáng tác một bức tranh?]
Thần Tài: [Đúng không? Hình như là vậy, nghe nói thầy giáo hướng dẫn của anh ấy rất hài lòng với bức tranh đó, còn chuẩn bị dẫn anh ấy đi dự thi nữa.]
Lâm Cảnh: [Mèo nhỏ xoa mặt.JPG]
Lâm Cảnh tùy tiện gửi một biểu tượng cảm xúc mèo nhỏ làm nũng rồi kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó anh nhìn những cành liễu xanh biếc rủ bên bờ sông lơ lửng ngẩn người.
Tranh của Doãn Minh Chiếu, cái chết của Doãn Minh Chiếu, ma nữ và chuột xám mặt người... Có lẽ, anh ta phải tìm bức tranh đó xem thử mới được.
Nửa tiếng sau Từ Đinh Đinh chạy tới, lúc đến còn mang theo cho Lâm Cảnh một ly trà sữa.
“Anh Lâm, em tới rồi! Em mua trà sữa cho anh nè, phiền anh quá.”
Lâm Cảnh đưa túi đựng sách cho cô, nói: “Không có gì đâu.”
“Vậy em đi trước nhé, lát nữa em còn phải đi học, lúc khác em liên lạc với anh Lâm sau nhé!”
“Được.”
Từ Đinh Đinh đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, cầm sách rồi chạy ngay về phía khu giảng đường.
Lâm Cảnh đi theo hướng ngược lại, anh vòng qua nhà ăn thì lại nhìn thấy những bức tượng điêu khắc lạ lùng đứng lặng trên bãi cỏ, mấy thứ anh đánh giá bừa là rất có tính nghệ thuật đó.
Ánh mặt trời lười biếng từ trên cao vương vãi xuống thế gian, hướng mặt trời chiếu sáng như kéo ra một bóng dài bên cạnh bức tượng.
Lâm Cảnh đi đến gần một bức tượng cúi đầu nhìn, bệ đỡ dưới bức tượng có những vết tích cào xé dày đặc, như bị thứ gì đó gặm nhấm.
Tiếng cười trộm thâm độc và tiếng chạy sột soạt phát ra từ góc mặt đất, khiến thanh niên cau mày khó chịu.
Loài chuột vốn dĩ đã rất bẩn thỉu và mang theo nhiều virus bệnh tật, những con quái vật nhỏ trông như chuột ngoại cỡ này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Lâm Cảnh quan sát một lúc, cuối cùng nghĩ ra một cách hay.
Cách xử lý chuột đơn giản chỉ có mấy cách: Nuôi một con vật là thiên địch của chúng, hoặc dùng thuốc độc vào thức ăn giết chúng, không thì bẫy chuột bằng keo dính hoặc bẫy kẹp.
Lâm Cảnh không biết thiên địch của chúng là gì, nhưng anh ta thấy dùng thuốc độc là một cách hay.
Anh đem tới vây đuôi cá đầu bẹp đuôi bạc cộng thêm một ít nội tạng tươi sống trộn lẫn lộn với nhau, chắc chắn đây sẽ là một bữa mồi ngon cho lũ chuột.
Lâm Cảnh tìm một góc khuất, ném những thứ tanh tưởi đó vào những góc tường kỳ lạ kia, lắng nghe thấy tiếng xé xác rời rạc bên trong, biểu cảm trên mặt anh ta dịu dàng như một ông chủ ngốc nghếch vừa cho thú cưng yêu quý của mình ăn no xong.
Chàng trai cúi đầu và chậm rãi nói vào góc tường: “Thật sự rất mong chờ phản ứng của bọn mi đấy.”
Cách càng đơn giản càng hiệu quả, kết quả cuối cùng quả nhiên không khiến Lâm Cảnh thất vọng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cảnh đã thấy tin tức về việc làng đại học ở thành phố A bị bầy chuột hoành hành trên báo địa phương.
Rất nhiều sinh viên báo cáo với trường rằng họ đã nhìn thấy một đàn chuột khổng lồ chạy qua các góc tường, chúng to lớn như chuột đột biến do nhiễm phóng xạ.
Một số sinh viên khác nói rằng trước khi ngủ, họ luôn nghe thấy tiếng chuột cào tường và chạy loạn, âm thanh ghê tởm đó kéo dài rất lâu.
Ngay cả Lâm Cảnh cũng nhận được tin nhắn than phiền từ Đinh Đinh, cô nhóc gửi cho anh tin nhắn thoại, giọng nói đầy vẻ hoảng loạn.
“Trường chúng ta thế mà bị bầy chuột hoành hành! Rất nhiều rất nhiều chuột! Trời ơi! Bệnh dịch hạch, bệnh sốt xuất huyết, bệnh xoắn khuẩn Leptospira, bệnh thương hàn... Cứu mạng! Em sắp chết rồi!”
Lâm Cảnh nhìn chiếc đèn hình qủa trứng trên trần nhà, cầm điện thoại lười biếng nói: “Em đương nhiên sẽ không chết... Ngoan nào, hãy mạnh mẽ lên.”
Ngày 10 tháng 5, bộ phận quản lý bất động sản của Đại học Mỹ thuật thành phố A khi tiến hành diệt chuột diện rộng ở những nơi sinh viên báo cáo có chuột hoạt động, đã phát hiện một số dấu vết bất thường.
Ngày 11 tháng 5, sau khi thu thập dấu vết và phục dựng một số thứ, nhà trường kinh ngạc phát hiện, những dấu chân đó không phải là hình ngón chân thông thường của loài chuột, mà giống hệt như bàn tay người thu nhỏ!
Tình hình quái dị này đã bị nhà trường ém xuống và báo cáo cảnh sát.
Ngày 14 tháng 5, Kim Diễn nhận được toàn bộ tài liệu về vụ bầy chuột hoành hành, đến lúc này, vụ án bầy chuột hoành hành chính thức được chuyển giao cho bộ phận đặc biệt.
Ngày 18 tháng 5, Kim Diễn dẫn người đến gõ cửa nhà Lâm Cảnh.