Lúc nàng và Dương Uyển định quay về cùng nhau, có một tiểu thái giám vội vàng chạy tới mời Dương Uyển tới Nội các một chuyến, nhất định là Dương Thủ phụ có chuyện cần giao phó cho nàng ta. Phượng Ninh chỉ đành một mình quay về Dưỡng Tâm điện. Thời gian đi hết đoạn đường này tốn gần hai canh giờ, nàng mệt mỏi đẩy cửa trị phòng ra đi vào. Lương Băng vẫn đang ngồi bên bàn làm việc, liên tục gảy bàn tính trong tay, không rảnh quay sang nhìn nàng.
Phượng Ninh ngồi xuống với vẻ ủ rũ, nhìn đống sách mở toang bừa bộn trên bàn, bỗng nhiên có chút xuất thần. Rõ ràng mới hôm qua nàng còn tràn đầy phấn khởi, dịch sách vô cùng hăng hái nhưng lúc này nàng lại ngẩn ngơ ngồi đó, ngồi hết cả nửa ngày cũng không biết nên bắt đầu làm việc từ đâu.
Hành lang ngoài trị phòng mơ hồ truyền vào giọng nói của ai đó, nghe rất giống giọng của Chương Bội Bội, Phượng Ninh vô thức quay người lại. Khi giọng nói đó tới gần hơn, nàng mới biết là Vương Thục Ngọc. Trong lòng Phượng Ninh thấy hơi mất mát, ngơ ngác quay người lại ngồi về chỗ cũ.
Lương Băng đã nhìn thấy rõ mọi sự thay đổi trên gương mặt nàng. Nàng ấy gác lại công vụ chất chồng trong tay, nhìn nàng nói: “Phượng Ninh, nơi này là Hoàng cung, muội phải thích ứng dần.”
Phượng Ninh không quan tâm gật đầu, không nhìn nàng ấy tiếp nữa mà nhúng bút lông vào mực, bắt đầu dịch sách: “Ta biết.”
Nàng chỉ nói ra một câu như vậy, giọng bình thản không chút gợn sóng, hình như cũng không tức giận.
Lương Băng cảm thấy nàng không giống với lúc trước, cứ như một người sống sờ sờ đột nhiên tự khép lòng mình lại, dù gió to mưa lớn thoáng qua đều không thể chui lọt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT