Màn sương khói dày đặc bao phủ quanh Tử Cấm thành đã hoàn toàn tiêu tán, dưới đường chân trời có cơn mưa nhỏ rơi lộp độp, càng khiến sự tĩnh lặng của màn đêm thêm phần nổi bật. 
Phượng Ninh bước từng bước nặng nề qua Cận Quang hữu môn để trở về. Lúc nàng bước qua cửa vòm, gió lạnh gào thét thổi qua, từng hạt mưa lớn cứ vậy lướt qua khóe mắt nàng, đau đến mức khiến nàng phải híp mắt. Phượng Ninh dừng lại dưới cổng vòm, quay lại hỏi Hàn Ngọc đứng hầu bên cạnh: “Bội Bội bị giam ở nơi nào?”
Hàn Ngọc trả lời: “Tuy nói là bị bắt vào Thận hình ti, thật ra không phải. Người vẫn đang bị giữ lại chờ trong trị phòng của Ty lễ giám, ngay trước Từ Ninh cung.”
Nghe vậy, trong lòng Phượng Ninh mới thấy dễ chịu hơn đôi chút: “Bệ hạ định xử trí tỷ ấy thế nào?”
“Đợi quốc tỷ của tiền triều được hoàn trả, sáng sớm ngày mai có thể thả Chương cô nương ra ngoài rồi.”
Nói đến đây, Hàn Ngọc không nhịn được muốn nói đỡ vài câu cho Hoàng đế: “Nô tài xin nói một câu chân thành, Phượng cô nương đừng giận dỗi với bệ hạ nữa. Bệ hạ vốn cũng không muốn làm khó Thái hậu và Chương gia, là Thái hậu cứ cố làm theo ý mình. Trước mắt, tất cả các phe đều bình an vô sự, cuối cùng quốc tỷ cũng trở lại trong tay bệ hạ thì ai nấy đều vui vẻ. Người cũng nên mừng thay bệ hạ mới phải. Dù sao thì năm đó Chương gia vẫn là một trong những công thần phụng mệnh Thái hậu, một đường tới Tương châu hộ giá bệ hạ. Chỉ nhìn điểm này thôi, bệ hạ giữ lại họ là đã cho họ thể diện lắm rồi, bằng không đã sớm sai người xử lý từ lâu.”
Đôi mắt Phượng Ninh vẫn bình thản như không nhưng không còn vẻ hăng hái, vui vẻ: “Sau đó thì sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play