Tâm như băng giá, dù cơn gió rét lạnh lẽo thổi qua cũng chẳng cảm thấy lạnh.
Lý Phượng Ninh chạy một hơi thật xa, nàng chẳng để ý rằng mình đã vô tình đi đến Nội Hữu môn phía sau điện Phụng Thiên, khi đó nàng mới nhận ra là mình đã đi lạc hướng. Nàng vội quay đầu trở lại, may thay người của Liễu Hải kịp thời đuổi theo, ông ấy sợ nàng vì trời lạnh mà bị tổn hại thân thể, liền mở Nội Hữu môn, dẫn nàng lặng lẽ đi qua Càn Thanh môn, rồi từ Nội Tả môn dẫn tới Đông Lục cung, đưa nàng đến trước cửa Diên Hi cung mới rời đi.
Giờ đã qua thời khắc đóng cửa cung từ lâu, cửa Diên Hi cung khóa chặt. Phượng Ninh định gõ cửa, nhưng rồi nàng lại chợt nghĩ đến tình trạng nhếch nhác của mình, nếu để Dương Ngọc Tô thấy được thì phải làm sao đây.
Phượng Ninh vốn hiền lành ngoan ngoãn, chưa từng để người khác phải lo lắng vì mình, vội lau đi nước mắt, chỉnh lại y phục rối bời, sửa sang mũ quan, rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa. Tiểu thái giám canh giữ Diên Hi cung đã được Liễu Hải dặn dò kỹ lưỡng từ lâu, thoáng nhìn qua khe cửa thấy là Phượng Ninh, lập tức tỉnh táo, mở cửa đón nàng vào.
Phượng Ninh cảm tạ hắn ta rồi vội vã đi về phòng nhỏ phía tây. Cửa phòng không khóa, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong tối đen như mực, Dương Ngọc Tô vẫn đang ngủ say. Nàng theo đi men theo thói quen, lấy lửa từ bên góc phòng đốt một ngọn đèn lưu ly, rồi lặng lẽ đi vào phòng tắm. Sau một hồi lâu mới quay trở lại phòng ngủ, nhưng đã thấy Dương Ngọc Tô ngồi ôm chăn nơi góc phòng, mơ màng lấy tay dụi mắt.
Dương Ngọc Tô cất tiếng hỏi, tinh thần phấn chấn: "Sao giờ này muội mới về?"
Theo lẽ thường, giờ này dù không ở trên giường Hoàng đế, cũng nên ở phòng trực tây vi, sao nửa đêm lại trở về Diên Hi cung thế này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play