“Trước đây thần nữ từng học tiếng Ba Tư với tây tịch tiên sinh* trong phủ.”
*Tây tịch: nghĩa đen là ngồi ở phía tây, đây là cách gọi khách hoặc gia sư thời xưa. Dựa theo vị trí ngồi, phía đông dành cho chủ nhà, phía tây dành cho khách.
Lý Nguy là Thiếu khanh Hồng lư tự, thường xuyên giao tiếp với sứ thần các nước khác, vậy nên có mời tây tịch tới dạy tiếng di bang cũng không lạ.
Lễ bộ Thị lang thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không hổ là nữ quan trước đây y vừa nhìn đã ưng.
Thái hậu cười: “Vậy ngươi đọc cho ai gia nghe đi.”
Mọi người đồng loạt nhường đường cho Phượng Ninh. Nàng đặt tay trước bụng, chậm rãi tiến lên. Ánh sáng từ chiếc đèn cung đình sừng dê sáu mặt trên đỉnh đầu chiếu lên gò mà nàng, làm làn da trắng sứ của nàng như đang tỏa sáng. Chương Bội Bội cũng ra ngoài đứng bên cạnh Dương Uyển, nàng ấy cong môi nhìn theo bóng dáng của Phượng Ninh, biểu cảm đầy vẻ tự hào, cùng chung vinh dự.
Phượng Ninh đi đến trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, nhìn thoáng qua Hoàng đế theo bản năng. Bùi Tuấn mặc long bào màu vàng sáng, ngồi ở ghế trên. Hắn vẫn thong dong nho nhã, chỉ là không nở nụ cười lười biếng như mọi khi mà nghiêm túc gật đầu nhẹ với nàng. Phượng Ninh âm thầm hít một hơi, đi đến bên cạnh Thái hậu, nhận lấy kinh thư trong tay cung nhân, thong thả đọc thành tiếng.
“Quyển kinh văn này tên là “Vô cấu minh kinh”, nghĩa là: Tôi nghe như vầy, một thuở nọ…”
Giọng Phượng Ninh du dương uyển chuyển như tiếng suối, khi thì lên xuống như tiếng nhạc, khi thì dồn dập tựa biển sâu. Thái hậu chăm chú lắng nghe, biểu cảm dần trở nên thành kính, những người khác cũng như đang được giọng nói dạt dào tình cảm kia đưa vào cõi Phạm Thiên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT