Lý Nguy khẩn thiết nói: “Bẩm bệ hạ, thần có một nữ nhi tên là Phượng Ninh, đã tiến cung hơn ba tháng. Trước nay con bé vụng về ngơ ngốc, không biết có hầu hạ bệ hạ chu đáo hay không? Dù thần ở nhà nhưng ngày nào cũng lo lắng…”
Bùi Tuấn không đợi hắn nói xong, ngắt lời: “Nếu vụng về thì sao lại đưa vào Hoàng cung? Lễ bộ có tiêu chuẩn tuyển chọn nữ quan, Lý ái khanh cho nữ nhi ngu dốt vụng về tới hầu hạ trẫm, có phải đã khi quân hay không?”
Nghe vậy, Lý Nguy run sợ không thôi. Ông ta vốn cố tình nhắc đến Phượng Ninh trước mặt Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng thích Phượng Ninh, chắc chắn ngữ khí và thần thái của hắn sẽ có dấu hiệu. Nếu chưa từng gặp thì tối nay ông ta đã nhắc rằng có người như vậy, thế là cơ hội nhìn thấy thiên nhan của Phượng Ninh cũng tăng lên. Có nghĩ sao cũng thấy cơ hội hôm nay vô cùng hoàn hảo, nào ngờ Hoàng thượng lại không phản ứng theo lẽ thường.
Lý Nguy lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Bệ hạ tha tội, thần có chết muôn lần cũng không dám lừa gạt bệ hạ. Là vì tiểu nữ dung mạo xuất sắc đáng yêu, quan viên Lễ bộ vừa liếc mắt đã ưng. Thần nghĩ nếu tiểu nữ có thể phụng dưỡng bệ hạ chính là phúc của cả nhà, thần…”
Không đợi hắn dong dài, Bùi Tuấn lại ngắt lời: “Vậy ư? Nhưng sự thật là nữ nhi của ngươi vụng về lóng ngóng, mấy hôm trước còn mắc lỗi nên mới bị trẫm trục xuất khỏi Ngự thư phòng.”
Lý Nguy sững sờ, người như rớt vào hố băng.
Vậy nghĩa là Hoàng thượng đã gặp Phượng Ninh từ lâu, hơn nữa còn không ưng ý?
Sao có thể?
Trên đời này có nam nhân thờ ơ được khi gặp Phượng Ninh ư?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT