Từ Khang Gia Bảo đi về phía Đông Nam là một vùng thảo nguyên rộng lớn. Nơi này là vùng tiếp giáp giữa Mông Ngột và Đại Tấn, trước đây, nơi đây cũng hoang tàn vắng vẻ. Nhưng trong ba năm qua, biên cương đã ổn định, nơi này cũng đã có nhiều lều trại lớn nhỏ, cư dân tụ tập sống gần nguồn nước và cỏ. Hiện tại là mùa hè, dòng suối chảy từ hồ Khang Gia kéo dài theo một dòng suối từ nam chí bắc. Mặt sông đang trong mùa nước dâng nên rất nhiều dân du mục đưa đàn dê đến đây chăn thả.
Nàng ngốc không biết cưỡi ngựa nên Phượng Ninh để nàng ấy ngồi cùng ngựa với mình. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, thoải mái phi nước đại trên cánh đồng cỏ xanh mướt.
Gió mát cố gắng lùa vào bên trong miệng nàng ngốc nhưng nàng ấy còn há miệng lớn để nuốt lấy từng ngụm. Nàng ấy cười khúc khích như một đứa trẻ được ăn kẹo, không ngừng khoa tay múa chân. Phượng Ninh vừa ghìm dây cương, vừa giơ tay bảo vệ nàng ngốc.
“Ngươi cẩn thận chút... Nếu ngã xuống sẽ vỡ đầu mất.”
Nàng ngốc nghe thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng ôm chặt lấy eo của Phượng Ninh. Khi còn bé, nàng ấy từng bị ngã đập đầu, tổ mẫu đã dặn dò nàng ấy tuyệt đối không được ngã thêm lần nào nữa. Nàng ngốc luôn ghi nhớ trong lòng.
Hai người cưỡi ngựa lên một gò đất thấp. Khi đang định dừng lại thì Phượng Ninh đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bất kêu “meo”. Nàng lập tức quay đầu lại. Dưới ánh chiều tà rực lửa, một con mèo đang cưỡi trên lưng con ngựa Xích Thố đỏ rực, vừa nóng nảy vừa cuồng nhiệt lao về phía nàng với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Meo meo!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play