Nàng đã để Tiểu Tráng ở lại Chương gia, còn Tiểu Xích Thố thì vẫn ở Thượng lâm uyển. Vì thế, nàng cũng muốn mua cho mình một con ngựa.
Phượng Ninh dùng tiếng Ba Tư nói chuyện với người Đại Uyên, nhưng người này chê nàng trả giá quá thấp nên không muốn bán. Hắn ta nói những con ngựa này chỉ cần đưa vào Ô thành thì giá sẽ lập tức tăng gấp đôi, còn bán ở ngoài thành thì chẳng được giá.
Nhưng giờ đây, miệng lưỡi của Phượng Ninh đã “tu luyện”.
"Ngươi có giấy thông hành không? Có thể vào Ô thành được hay không thì còn khó nói... Đừng để mất cả chì lẫn chài." Sau một hồi uy hiếp và thuyết phục, nàng cũng đã khiến người nọ sợ hãi mà bán cho nàng con ngựa tốt nhất.
Dưới tán cây táo già cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp. Hắn dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của nàng trong đám đông. Mặc dù cách ăn mặc của nàng khác hẳn với khi ở Trung Nguyên, dù có giọng nói thô ráp để cố tình che giấu giọng nữ nhưng dù có thay đổi thế nào thì phong thái của một người cũng khó mà biến đổi. Hắn đã nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy cô nương của hắn đã trở nên lanh lợi hơn nhưng vẫn mộc mạc, giản dị như trước. Một lọn tóc bạc phơ ở bên thái dương thoáng qua trong tầm mắt, nhưng nàng không hề quay mặt lại. Cuối cùng, khi Phượng Nghi mua xong con ngựa mà mình yêu thích thì cũng quay người lại vẫy tay, tạm biệt người Đại Uyên nọ. Gương mặt không tì vết ấy hiện lên nụ cười tươi tắn, ngây thơ và đầy vẻ hồn nhiên.
“Lần sau lại ghé nhé.” Nàng nói bằng thứ tiếng Ba Tư mà hắn nghe không hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play