Hà Dịch cũng không hiểu vì sao mình có thể dùng tiếng Anh nói ra những điều này. Lúc mới lên bục, cậu còn rất lo lắng, sợ mình nói không tốt sẽ bị thầy cô và bạn bè chê cười.
Nhưng khi cậu thử dùng tiếng Anh để diễn đạt suy nghĩ của mình, những từ vựng cứ tự nhiên hiện ra trong đầu, ghép thành cụm từ và câu, mở miệng là phát âm chuẩn xác, như thể não bộ và cơ thể được kích hoạt phản xạ có điều kiện vậy.
Sau khi nói xong, lời khen của thầy giáo và tiếng vỗ tay của bạn bè khiến Hà Dịch có chút bối rối. Trong trí nhớ mơ hồ về trường lớp, thầy cô chưa bao giờ khen ngợi cậu, ngược lại thường xuyên tức giận với cậu, đôi khi còn đánh mắng cậu.
Bạn bè cũng luôn tránh né cậu, không chơi cùng cậu, hoặc vài bạn tụ tập lại bắt nạt cậu.
Cậu không hiểu vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy ở trường rất buồn, dần dần không muốn đi học, cũng ngày càng không thích tiếp xúc với người khác. Vì vậy, khi mẹ bắt đầu cho cậu tự học ở nhà, cậu còn thấy nhẹ nhõm.
"Bạn Hà Dịch, về chỗ ngồi được rồi." Giáo viên tiếng Anh thấy cậu nam sinh xinh xắn đáng yêu này đột nhiên ngơ ngác, dịu dàng nhắc nhở cậu.
Hà Dịch hoàn hồn, cười ngây ngô với thầy giáo, rồi lơ ngơ về chỗ ngồi. Nhưng khi thầy giáo bắt đầu giảng bài, cậu tập trung chú ý ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT