Tiếng mưa rơi lớn dần, tiếng sấm ầm vang, lại thêm một tia chớp bổ tới trong viện, chiếu sáng khuôn mặt của Tô Nhàn, sắc mặt của nàng tái nhợt, mắt hạnh mở to, nhìn muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu.
Tạ Chỉ Lan cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng, nói: “Ta ở trong nước bị rong rêu cuốn lấy, tay biểu muội thật là lạnh, lại mềm mại trơn nhẵn, khiến ta nhớ tới thứ này, lúc nãy thật sự sợ hãi, biểu muội đừng để trong lòng.
Nếu chuyện trong mộng thật sự xảy ra, nàng cần phải biết rõ vì sao Tô Nhàn hại nàng, chủ nhân sau lưng nàng là ai, cho dù như thế nào thì hiện giờ cũng không phải là lúc để lộ bí mật.
Tô Nhàn vốn tưởng nàng nghi ngờ cái gì, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, trong viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, lão phu nhân được nha hoàn nâng đến, xuống kiệu. Mành vừa mới nhấc lên, âm thanh già nua của nàng đã truyền tới, “Cháu gái ngoan của bà, mau để tổ mẫu nhìn một cái.”
Sức khoẻ của tổ mẫu không được tốt, hai năm gần đây ít khi ra sân, trong mộng nàng vừa mới tỉnh, tổ mẫu cũng mặc kệ mưa gió, tới chỗ của nàng. Tạ Chỉ Lan lại dùng sức véo lòng bàn tay, vẫn rất đau như cũ, mọi thứ xung quanh lại vô cùng chân thật, nàng căn bản không hề nằm mơ.
Tất cả mọi thứ đều giống như trong mơ, diễn ra vô cùng chân thật. Trong mộng nàng đã sớm chảy hết nước mắt, hiện giờ nhìn tổ mẫu gần trong gang tấc, đôi mắt của Tạ Chỉ Lan đột nhiên đỏ lên, nàng đi chân trần xuống giường, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.
Nha hoàn kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ nàng, “Tiểu thư sức khoẻ còn suy yếu, đừng xuống giường.”
Lão phu nhân nôn nóng trong lòng, tránh khỏi sự nâng đỡ của nha hoàn, run rẩy đi tới trước mặt Tạ Chỉ Lan, “Mau nằm nghỉ đi, con còn bệnh, cẩn thận thân mình.”
Tạ Chỉ Lan không nghe, bổ nhào vào lòng ngực của tổ mẫu, cảm giác ấm áp khiến cho chóp mũi của nàng chua xót, nàng lẩm bẩm gọi, “Tổ mẫu, tổ mẫu.”
Nước mắt chảy ào ào, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong chốc lát đã đầy nước mắt.
Lão phu nhân bị nàng khóc khiến cho trái tim tan náng, hốc mắt không khỏi đỏ lên, cho rằng nàng sợ hãi vì bị chết đuối, vội xoa lưng nàng, nhẹ giọng trấn an, “Đừng sợ, đã không có việc gì, có tổ mẫu ở đây, tổ mẫu chắc chắn sẽ chống lưng cho Lan Lan, nha hoàn kia đã bị đưa vào trong phủ, tổ mẫu nhất định không tha cho nàng.”
Bàn tay che kín nếp nhăn của bà, từng cái một vỗ lưng nàng, giống như khi còn nhỏ dỗ dành nàng, tràn đầy từ ái.
Tạ Chỉ Lan lúc này mới ngừng nước mắt, hai trong mắt nàng đỏ lên, thử thăm dò một câu, “Nha hoàn túm con xuống hồ là Hương Trần phải không?”
“Đúng rồi, tên là Hương Trần.”
Tạ Chỉ Lan như rơi vào trong hầm băng, nha hoàn túm nàng rơi vào hồ trong mộng cũng tên là Hương Trần, trong hiện thực, nàng căn bản không biết tên của nha hoàn này.
Hương Trần là nha hoàn của Triệu Tịch Dao, tứ tiểu thư của phủ Nhữ Dương Hầu. Tạ Chỉ Lan bị rơi xuống nước khi tham gia tiệc sinh nhật của Triệu Tịch Dao, khi nàng đang cho cá ăn, bị Hương Trần kéo xuống hồ. Trong mộng, Hương Trần nói là mình bị trượt chân, trong lúc kinh hoảng mới túm nàng rơi xuống hồ. Trên thực tế, nàng đã sớm bị Tô Nhàn mua chuộc.
Nếu tất cả mọi chuyện trong mộng đều là thật, chỉ sợ lần này nàng rơi xuống nước không khỏi liên quan tới Tô Nhàn, nghĩ đến một loạt chuyện xảy ra tiếp theo, Tạ Chỉ Lan chỉ cảm thấy không rét mà run.
Trong mộng, Hương Trần cũng bị hôn mê ba ngày, Triệu Tịch Dao vốn muốn xử tử nàng để lấy lại công bằng cho Tạ Chỉ Lan, là lão phu nhân ngăn cản. Hương Trần sau khi tỉnh dậy, là phụ thân của Tạ Chỉ Lan thẩm vấn nàng, nha hoàn nhất nhất khai không phải cố ý, bởi vì xưa nay nàng không quen biết với Tạ Chỉ Lan, cuối cùng Quốc Công gia cũng đành chấp nhận là chuyện ngoài ý muốn, lão phu nhân cũng không nghi ngờ.
Tạ Chỉ Lan ôm lấy trái tim đang đập nha, nói: “Tổ mẫu, sai người đưa Hương Trần tới viện của con đi.”
Tô Nhàn ở bên cạnh hơi kinh ngạc một chút.
Tạ Chỉ Lan không muốn đả thảo kinh xà, nhịn xuống sự ghê tởm, cười tươi đối với nàng, giải thích với tổ mẫu một chút, “Nàng là người của phủ Nhữ Dương Hầu, không thù không oán với con, chắc là không cố ý hại con đâu, phụ thân công việc bận rộn, không cần làm phiền người, không có gì phải ngại cả, chờ đến khi nàng tỉnh giấc, con hỏi vài câu là được rồi.”
Lần này, nàng muốn đích thân tra.
Lão phu nhân tất nhiên là đồng ý, “Con muốn hỏi cũng được, nhưng cần phải chăm sóc cho cơ thể khoẻ lại đã.”
Khi Tạ Chỉ Lan được đưa về phủ, môi đã tím tái. Thời tiết đầu mùa đông, hồ nước vốn là lạnh đến tận xương, nàng lại bị ngâm trong nước trong thời gian gần một chén trà nhỏ, dẫn tới khí lạnh nhập thể, thêm nữa vốn là khí hư âm thịnh, thân mình tổn thương rất lớn. Nghĩ đến hai ngày trước, theo như lời của Lý đại phu sau khi bắt mạch, trong lòng lão phu nhân khó chịu một chút, cháu gái nhỏ của bà, vừa mới cập kê sao đã bị hàn khí nhập thể rồi?
Khi nói chuyện, Lý đại phu cũng tới, lão phu nhân vội bảo hắn bắt mạch cho Tạ Chỉ Lan.
Lý đại phu chẩn bệnh xong thì kê đơn thuốc, hai lượng rưỡi Ma Hoàng, Bạch Thuật, cùng với vài loại dược liệu nữa, hắn nói: “Sau khi uống thuốc, chuẩn bị sẽ ra mồ hôi, nếu ít mồ hôi thì uống thêm thuốc, chữa khỏi phong hàn rồi thì sau đó lại điều dưỡng cẩn thận.”
Tạ Chỉ Lan sai nha hoàn thu thập Đông Sương Phòng, khuyên tổ mẫu đi nghỉ ngơi một chút, đợi mưa tạnh rồi mới để bà rời đi.
Nàng lại bảo Lý đại phu kiểm tra thân thể cho Tô Nhàn, Lý đại phu có được lợi ích từ Tô Nhàn, cũng vui vẻ nói thay cho nàng: “Tô tiểu thư cũng phải cẩn thận nghỉ ngơi, hai tháng tới cũng cần phải uống thuốc cẩn thận, cũng cần phải chú ý ăn uống, chớ nên ăn đồ lạnh, tránh bị ảnh hưởng gốc rễ.”
Trong mộng, Thanh Đại từng nhìn thấy Tô Nhàn sai nha hoàn trộm đổi thuốc, sau khi Tạ Chỉ Lan biết việc này thì vẫn không để trong lòng, chỉ nghĩ nàng ngại thuốc quá đắng. Trên thực tế, bản thân nàng cũng ngại thuốc đắng, trộm đổ đi. Nghĩ tới trong mộng Tô Nhàn quen dùng khổ nhục kế, Tạ Chỉ Lan hoài nghi, sức khoẻ của nàng ta căn bản không có việc gì.
Tạ Chỉ Lan vỗ tay Tô Nhàn, trên mặt tràn đầy sự cảm động, tự trách bản thân: “Biểu muội là vì cứu ta mới bị thương, tất cả đều do ta, ngươi cần phải chăm sóc sức khoẻ thật tốt mới được. Thanh Tương, hai tháng tới ngươi phải cùng với Quế Tâm đi theo biểu muội đi, nhất định phải chăm sóc cẩn thận, cần phải để biểu muội uống thuốc đúng hạn, chờ biểu muội khoẻ lại rồi, hai người các ngươi hãy trở về.
Trên thực tế, Quế Tâm chính là người của Tô Nhàn, khiếp trước phát hiện thuốc có vấn đề, Tạ Chỉ Lan đã để Thanh Tương tra xét cẩn thận một chút, mới vừa tra được đến Quế Tâm, Tô Nhàn đã hạ sát thủ với nàng ta.
Tạ Chỉ Lan vẫn luôn để ý sắc mặt của Tô Nhàn. Quả nhiên, khi nàng nhắc tới Quế Tâm, sắc mặt Tô Nhàn hơi động. Nếu không phải là vô cùng hiểu biết đối với nàng, thật đúng là không thể phát hiện ra sự khác thường trong giây lát này.
Tô Nhàn với vừa xuống nước đã được vớt lên, thân thể căn bản không có vấn đề gì, nàng thậm chí còn không bị sốt, nha hoàn nói như vậy chỉ đơn giản là muốn để Tạ Chỉ Lan nghĩ đến ân tình. Để làm trán nóng lên, trước khi đến đây nàng còn cố ý chườm nóng một chút, nào dám để Thanh Tương bên cạnh. Quế Tâm cũng là nàng vất vả lắm mới có thể lung lạc được, nếu rời Tạ Chỉ Lan, chẳng phải là sẽ thất bại hay sao?
Tô Nhàn áp xuống cảm giác hoảng hốt, lại cười ngoan ngoãn, “Tỉ tỉ đúng là lúc đang cần người chăm sóc, ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà muốn người của tỉ tỉ? Tỉ tỉ yên tâm, ta chắc chắn sẽ dưỡng bệnh cẩn thận.”
“Vậy thì để Thanh Tương cho muội đi, Quế Tâm ở lại bên cạnh ta, ta cũng quen với việc Quế Tâm chải đầu cho ta rồi. Biểu muội phải nhanh nhanh khỏi bệnh nhé!”
Nàng nói xong, ho lên hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ ủ rũ.
Sợ khiến cho nàng hoài nghi, Tô Nhàn không dám từ chối nữa.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm nhỏ lại một chút, nước trên nóc nhà theo mái ngói chảy xuống, gió lạnh thê lương, hoa lan xinh đẹp trong viện đều rũ xuống, khắp nơi màu sắc bị kém vẻ tươi tắn, lại càng ảm đạm.
Thanh Tương đi theo Tô Nhàn trở về viện bên cạnh. Khi bọn họ trở về, nha hoàn mới vừa đun xong thuốc, thuốc này mỗi ngày phải uống hai lần, nàng còn chưa uống.
Thanh Tương sai nha hoàn cầm chén thuốc đưa cho mình, kiểm tra độ ấm, thấy độ ấm thích hợp liền nói: “Biểu tiểu thư, mau uống thôi.”
Tô Nhàn túm khăn tay, cười hiền lành, “Tỉ tỉ tốt, cứ để đây trước đi, ta sáng no quá, đợi lát nữa uống sau.”
“Một lát nữa sẽ bị lạnh mất,nếu như thế, nô tì lại bỏ xuống đi, ba mươi phút nữa sẽ hâm nóng lại rồi mang tới cho biểu tiểu thư.”
Tô Nhàn đưa mắt ra hiệu với Xuân Thảo, “Không làm phiền tỉ tỉ, lát nữa bảo Xuân Thảo hâm nóng là được.”
Xuân Thảo tiến lên một bước, muốn cầm lấy chén thuốc.
Thanh Tương mắt long lanh tràn đầy sự chân thành, “Tiểu thư đã cố ý dặn dò nô tỉ, bảo nô tỉ hầu hạ cẩn thận, có chút việc nhỏ này mà cũng giao cho người khác, nô tì làm sao có mặt mũi ở đây, nô tì làm là được, Xuân Thảo tỉ tỉ nói chuyện với biểu tiểu thư giải buồn là được rồi.”
Nàng luôn luôn coi lời của Tạ Chỉ Lan là khuôn vàng thước ngọc, đã nghe lệnh của nàng rồi thì không có chuyện không hoàn thành, tính tình của nàng là như thế, đây cũng chính là nguyên nhân mà Tạ Chỉ Lan chọn nàng làm việc này.
Thanh Tương hành lễ, bưng thuốc cung kính lui xuống.
Trong lòng Tô Nhàn ngầm bực, sợ khiến cho nàng hoài nghi, cố tình không thể làm gì mạnh mẽ.
Ba mươi phút sau, quả nhiên Thanh Tương bưng thuốc lại đây, nghiêm khắc nói: “Sau khi ăn xong ba mươi phút uống thuốc sẽ có hiệu quả tốt nhất, biểu tiểu thư vừa nãy đã để chậm lại ba mươi phút rồi, không nên đợi nữa, để nô tì hầu hạ ngài uống thuốc.
Tô Nhàn lại không có cách nào lấy cớ khác được, đành phải bưng chén thuốc lên, hương vị xông thẳng lên trán, chưa uống mà mày đã nhăn lại, Thanh Tương ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nàng đành phải bóp mũi uống vào. Ngửi mùi đã đắng, uống vào lại càng đắng, uống xong một chén thuốc chỉ cảm thấy lưỡi tê dại, trong dạ dày quay cuồng một trận, mặt nàng trắng nhợt.
Nàng lại rót một chén nước ấm, ăn mứt hoa quả mới dễ chịu một chút.
Sau khi Thanh Tương bưng thuốc rời đi, Xuân Thảo mới lo lắng mà liếc nhìn Tô Nhàn một cái, nhỏ giọng nói, “Nếu nàng vẫn luôn như vậy, không phải là chủ tử sẽ phải uống thuốc hai tháng hay sao? Nếu mà uống hỏng thân thể thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Tô Nhàn khó coi, trong chốc lát cũng không thể nào đuổi Thanh Tương đi, nàng nói: “Chờ một thời gian đi, đến lúc đó tìm cơ hội thích hợp thì đuổi nàng trở về.”
Nàng nhắm mắt lại, đè lại phiền phức trong lòng, lẩm bẩm nói: “Thả ra tin tức nàng có khó có thai, không sống được bao lâu đi, ngươi ra đường hỏi thăm một chút.”
Tiếng sấm nhỏ lại, mây đen tan đi, trời dần dần trong veo, gạch xanh trong viện loang lổ, hoàng diệp chồng chất đầy đất, Tạ Chỉ Lan cũng vừa uống xong thốc, nàng tìm cớ đuổi Quế Tâm ra ngoài, ngay sau đó gọi Thanh Đại tới, hạ giọng nói: “Ngươi bảo Thanh Chi canh giữ bên cạnh Hương Trần, cần phải bảo vệ nàng cẩn thận, không để người khác được tới gần một bước. Chú ý, đừng để nàng tự sát, mặt khác để huynh trưởng của ngươi lặng lẽ điều tra Hương Trần một chút, bảo hắn phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.”
Thanh Đại vốn cảm thấy việc rơi xuống nước không phải là ngoài ý muốn, mấy nha hoàn chỉ có nàng biết bơi, chỉ có ngày hôm đó nàng không đi theo tiểu thư lại xảy ra chuyện, thấy chủ nhân muốn tra, nàng vội vàng đồng ý, “Tiểu thư yên tâm.”
Tạ Chỉ Lan vừa mới tỉnh, đau đầu mệt mỏi, vừa mới ngủ dậy đã có chút mơ màng sắp ngủ, nàng cố nhịn để dặn dò, “Các ngươi phải chú ý Quế Lâm, nếu ta đoán không nhầm, nàng có một chủ nhân khác. Trước khi tra được chứng cứ thì đừng rút dây động rừng.”
Cảnh trong mơ thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, Tạ Chỉ Lan không có ý định nói ra.
Thanh Đại ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nàng lôi kéo chăn, “Chủ nhân an tâm dưỡng bệnh, những cái khác giao cho nô tì là được.”
Tạ Chỉ Lan đúng là rất mệt, vừa mới chạm vào gối đã ngủ rất say.
Thanh Đại vừa phân phó xong việc mà chủ nhân vừa mới ra lệnh, đã thấy Thanh Nguyệt vội vã đi tới, trên mặt có vẻ rất nôn nóng.
Bên người Tạ Chỉ Lan tổng cộng có bốn nha hoàn nhất đẳng, ba nha hoàn khác là do tự tay Thanh Đại bồi dưỡng, không chỉ tinh thông cầm kỳ thi hoạ, mà mỗi người đều có một nghề tinh thông, đã sớm luyện ra bản lĩnh gặp chuyện không hoảng hốt rồi.
Thanh Nguyệt luôn luôn thoải mái, rất hiếm khi hoảng loạn như vậy, trong lòng Thanh Đại có dự cảm không tốt. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy nàng, lời đầu tiên mà Thanh Nguyệt nói là, “Không tốt, không hiểu vì sao ngoài đường truyền ra việc chủ nhân rơi xuống nước, còn nói là nàng bị thương tổn đến cơ thể, khó có con nối dõi, chỉ sợ không sống quá mười tám tuổi.”
Trong lòng Thanh Đại cảm thấy nặng nề.
Tạ Chỉ Lan vừa ngủ đã ngủ một mạch ba canh giờ, nàng lại bị sốt một lần nữa, sau khi tỉnh lại, cả người không có tí tinh thần nào. Tuy nàng bị bệnh, Thanh Đại cũng không dám giấu nàng, nói sự thật ở bên ngoài phủ. Tin tức nàng không sống được bao lâu quả nhiên đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Vẻ mặt của mấy nha hoàn đều rất khó coi.
Cảnh trong mơ lại một lần nữa biến thành sự thực, Tạ Chỉ Lan đã đoán trước, ngược lại có vẻ bình tĩnh chút, nàng chịu cơn đau đầu, ngồi dậy.
Thanh Đại nói: “Cũng không biết kẻ khốn nạn nào có thể xấu xa như thế, bại hoại thanh danh của chủ nhân như thế mà không sợ trời phạt.”
Trong mộng, Tạ Chỉ Lan cũng từng bi phẫn, nàng hoài nghi không ít quý nữ, chỉ không hoài nghi Tô Nhàn, lại nhờ Tô Nhàn giúp nàng bắt được “đầu sỏ gây tội”, nàng tin là thật, trói người mà Tô Nhàn đem tới, mang đến Thuận Thiên Phủ.
Hiện giờ nghĩ lại, nàng thật sự mù mắt, có thể bị nàng ta diễn xuất vở kịch tỉ muội tình thâm, che mù đôi mắt, nghĩ tới một loạt bi kịch trong mộng, nàng cảm thấy đau ngực một trận, cũng may mà những chuyện đó còn chưa xảy ra, nàng vẫn còn có cơ hội thay đổi kết cục.
Nàng nói: “Giấy không thể gói được lửa, chỉ cần đã làm thì sẽ để lại dấu vết,, sai người đi tra, rốt cục là ai thả ra lời đồn.”
Khi nói chuyện, Quế Tâm đi vào thông báo, nói Quốc Công gia tới.
Nghĩ đến giấc mộng, sau khi nàng chết, phụ thân ghi Tô Nhàn dưới danh nghĩa của mẫu thân, khuôn mặt của Tạ Chỉ Lan trở nên lạnh lùng, khi tiếng bước chân truyền đến, nàng áp chế cảm xúc đang quay cuồng trong lòng lại.
Tạ Hiệt nhấc chân đi tới.
Hắn mặc một chiếc áo màu xanh da trời, tay áo bó suông, chân đi giày lụa thêu hình cây trúc màu xanh nhạt, dáng người thẳng, ngũ quan rõ ràng, quanh thân lộ ra một vẻ quý khí lặng lẽ không ai có thể xâm phạm.
Hắn vừa tiến vào đã chỉ trích: “Sớm đã nói với con, mấy bữa tiệc linh tinh không nên tham gia làm gì, vừa rơi xuống nước đã hỏng thân mình, thanh danh cũng hỏng rồi, hiện giờ đã vừa lòng chưa?”
Mẫu thân mất sớm, phụ thân luôn lạnh nhạt đối với nàng, Tạ Chỉ Lan đã sớm quen với việc hắn thường xuyên chỉ thích. Mấy năm nay hắn quản nàng vô cùng khắc nghiệt, cũng không muốn nàng ra ngoài giao tế, những yến hội tầm thường nàng có thể từ chối thì đều từ chối. Triệu Tịch Dao là bạn thân của nàng, ngày ấy lại là sinh nhật của Triệu Tịch Dao, sao nàng có thể không đi?
Lúc trước, nàng vẫn luôn cảm thấy phụ thân quản nàng là vì tốt cho nàng, chưa bao giờ ngỗ nghịch đối với hắn, hiện giờ nghĩ đến trong mộng sau khi nàng chết, hắn lại ghi Tô Nhàn dưới danh nghĩa của mẫu thân, nhận người hại nàng làm đích nữ, trong lòng nàng vô cùng uỷ khuất.
Hốc mắt nàng đỏ lên, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy: “Con suýt nữa chết đuối, phụ thân đã không an ủi con, không lo lắng cho con, mở miệng chỉ biết chỉ trích con, con có phải nữ nhi của phụ thân không?”
_________
Truyện này mỗi chương dài dã man, nên là lên rất chậm vì mình cũng phải làm đủ mấy truyện khác rồi mới dịch sang truyện này được. Có điều vì truyện hay nên mình cũng hơi tham ^^