Chương 1: Giấc mộng tiên tri
Gió nổi lên, lá sen bay vàng vọt, làn nước mùa thu nổi lên từng đợt gơn sóng, trong nhà thuỷ tạ có vài quý nữ đang chơi ném thẻ vào bình, bên ngoài liên tiếp truyền đến hai tiếng “thình thịch”, hình như có vật nặng rơi xuống hồ, ngay sau đó là truyền đến tiếng tiểu nha hoàn kêu cứu kèm theo tiếng khóc nức nở.
Các quý nữ kinh sợ, vội vàng chạy ra ngoài.
Làn nước xanh biếc nổi bọt trắng, cá dưới hồ cũng bị kinh sợ, vội vàng bơi sang bên cạnh, hai cô gái không biết bơi đang vùng vẫy lung tung trong nước, trong đó có một người tóc mai rời rạc, da trắng má đào, rõ ràng là tam tiểu thư của phủ An Quốc Công.
Tạ Chỉ Lan càng giãy giụa, nàng lại càng chìm xuống, sau khi liên tiếp sặc vài ngụm nước, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Nha hoàn trên bò không biết bơi, vội vàng đến nỗi nước mắt rơi lã chã, nàng liều mạng kêu cứu: “Người đâu tới đây, mau tới đây! Ai biết bơi, xin hãy cứu tiểu thư nhà chúng ta!”
Cũng khó trách nha hoàn lo lắng tới như vậy, kinh thành ai chẳng biết lão phu nhân An Quốc Công yêu thương đứa cháu gái này, nói là coi nàng như tròng mắt mà che chở cũng không quá đáng, nếu nàng có chuyện gì ngoài ý muốn, đám nha hoàn bên người nhất định sẽ không thoát.
Đã là đầu mùa thu, nước lạnh thấu xương, Tạ Chỉ Lan bị đông lạnh đến nỗi môi tím ngắt, sớm đã không chống đỡ được, thân thể của nàng giống như bị đeo một cục đá, chìm dần xuống nước.
Khi nước hồ tràn vào miệng vào mũi, nàng đau đến tê tâm liệt phế, nàng bị sặc đến nỗi gương mặt đỏ bừng, lỗ tai, miệng, mũi đều có nước tràn vào, nỗi sợ chết khiến nàng theo bản năng khua khua cánh tay nặng tựa ngàn cân, sức lực dần xói mòn, hơi thở ngày càng loãng, âm thanh ồn ào bên tai không rõ ràng, nàng hoàn toàn bị hồ nước bao phủ, thân thể cứ thế chìm xuống nước.
*
Tạ Chỉ Lan mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, sau khi tỉnh lại, nàng vì bị rơi xuống nước mà thân thể không tốt, chỉ sợ không có con nối dõi, lời này không hiểu sao lại truyền ra ngoài, lời đồn càng truyền càng mạnh, cuối cùng trở thành nàng khó có con, sống không quá mười tám tuổi.
Nàng là tiểu thư con vợ cả của phủ An Quốc Công, thân phận tôn quý, lại vô cùng xinh đẹp. Trước đó, người tới cầu hôn cơ hồ có thể đạp vỡ ngưỡng cửa, sau khi tin tức này truyền ra, bao nhiêu người hao tổn tâm cơ muốn cầu thú nàng chỉ còn lại Hàn Vương và Thám Hoa Lang.
Hàn Vương kiêu ngạo bướng bỉnh, hành sự quái đản, không phải là một mối tốt, Tạ Chỉ Lan đã chọn Thám Hoa Lang Tần Chí. Tần Chí tuy xuất thân nhà nghèo, nhưng dáng vẻ lại đường hoàng, dịu sàng săn sóc. Sau khi thành hôn, hắn đúng là đối xử rất tốt với nàng, vì thân thể của nàng suy yếu, thậm chí còn không ép nàng động phòng.
Tạ Chỉ Lan rất cảm động, vốn tưởng rằng chờ nàng dưỡng sức khoẻ thật tốt, hai người sẽ cầm sắt hoà minh, lại không biết được sau lưng hắn đã sớm thông đồng với biểu muội của mình là Tô Nhàn.
Nhắc tới Tô Nhàn, trong mộng Tạ Chỉ Lan tức giận muốn nôn ra máu.
Cha của Tô Nhàn vì tham ô mười vạn lượng bạc trắng, ba năm trước đây đã bị xử trảm, thân thích tông tộc cũng bị biếm làm thứ dân, không được nhập sĩ, mẹ nàng cũng bị bệnh không dậy nổi, hiện giờ đang dưỡng bệnh ở thôn trang. Cả ngày Tô Nhàn lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn có ý muốn phí hoài bản thân, nha hoàn của nàng còn vì thế mà cầu xin trước mặt Tạ Chỉ Lan
Hai Người từ nhỏ quen biết, Tạ Chỉ Lan chỉ sợ Tô Nhàn suy nghĩ luẩn quẩn, mới đem nàng về phủ, cùng ăn cùng ở với mình. Ai ngờ được rằng tất cả chỉ là khổ nhục kế của Tô Nhàn. Nàng chỉ là con gái tội thần, đi đến đâu cũng bị người khác khinh thường, có Tạ Chỉ Lan che chở mới không ai dám coi thường nàng.
Nàng không những không cảm ơn, lại còn rắp tâm hại người, ngoài mặt thì tỉ muội tình thâm với Tạ Chỉ Lan, trên thực tế lại thối nát từ gốc rễ. Việc Tạ Chỉ Lan rơi xuống nước chính là kế hoạch của nàng ta, hiện giờ vì muốn cướp vị trí của Tạ Chỉ Lan, nàng đã mua sơn phỉ, giết nàng giữa đường.
Hộ vệ vì muốn bảo vệ nàng, hết người này đến người khác đều ngã trước mặt nàng, cho dù Tạ Chỉ Lan cầu tình ra sao, thu mua thế nào cũng không có tác dụng, bọn họ căn bản không phải vì tiền. Khi loan đao bổ về phía nàng, nha hoàn bên người cũng quên mình mà chắn trước mặt nàng, máu tươi phun ra tung toé, nhiễm đỏ cổ của nàng.
Tạ Chỉ Lan cuống quýt đi lau, trên tay nàng tràn đầy là máu, cho dù thế nào cũng không lau sạch được. Tạ Chỉ Lan kêu khóc thảm thiết, gọi tên của Thanh Đại. Ngày thường Thanh Đại thích nói thích cười, cuối cùng lại không đáp lại. Mặt trời chói chang cũng không đuổi được hơi lạnh xung quanh nàng.
Gót sen của Tô Nhàn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tạ Chỉ Lan, lội ra vẻ trào phúng, “Trách ai được, vốn muốn để tỉ tỉ bị bệnh chết, nha hoàn của tỉ cũng không phải chết, ai ngờ tỉ tỉ lại nhạy bén như thế, phát hiện được thuốc có vấn đề, là tỉ không chịu ngoan ngoãn chết đi, vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.”
Từ sau khi rơi xuống nước, Tạ Chỉ Lan triền miên nằm trên giường bệnh, sau khi xuất giá lại càng ngày càng suy yếu. Tạ Chỉ Lan đúng là đã phát hiện ra có gì không đúng, nàng bảo nha hoàn âm thầm điều tra, nàng lại chưa từng hoài nghi Tô Nhàn, căn bản không dự đoán được là do nàng ta động tay.
Tạ Chỉ Lan không hiểu, không hiểu được vì sao một người lại thay đổi nhiều như thế, mấy ngày hôm trước cả ngày vẫn còn đi theo sau nàng gọi tỉ tỉ, hôm nay lại trở thành đao phủ, mấy chục năm làm bạn đã trở thành một trò đùa.
Nàng ôm Thanh Đại không buông tay, ánh mắt trống rỗng, thần sắc chết lặng, chỉ hỏi một câu: “Vì sao?”
Vì sao nàng có thể nhẫn tâm như thế?
Tô Nhàn nắm chặt ống tay áo, vẻ mặt mỉa mai: “Vì sao? Ngươi chiếm chỗ của ta nhận hết yêu thương, ta lại giống như con chuột trong cống ngầm, chỉ có thể hâm mộ mà nhìn. Ngươi đã sớm đáng chết, chỉ có ngươi chết đi rồi, ta mới có thể trở thành đích tiểu thư của phủ An Quốc Công, mới có thể có được tất cả những gì ta muốn.”
Tạ Chỉ Lan không rõ, cái gì là chiếm vị trí của nàng ta?
Nàng là đích nữ của phủ An Quốc Công, mẹ mất sớm, nàng là nữ nhi duy nhất của cha mẹ, cũng là con gái vợ cả duy nhất của phủ An Quốc Công. Ý của Tô Nhàn đến cùng là gì?
Không đợi nàng hiểu, phu quân của nàng là Tần Chí đã nhấc chân đi tới, đôi mắt ngày thường ôn nhu, không có gì cảm xúc, lạnh nhạt mà liếc nhìn Tô Nhàn: “Ngươi nói nhiều quá!”
“Sao thế? Mềm lòng rồi ư?” Tô Nhàn mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lẽo, “Ta khuyên ngươi tốt nhất là thu liễm một chút, nếu để chủ tử biết được, nhất định sẽ không buông tha ngươi.”
Tạ Chỉ Lan không biết “chủ tử” trong miệng của Tô Nhàn là ai, theo sau một tiếng “động thủ” của nàng ta, loan đao lại một lần nữa đánh về phía nàng.
Tạ Chỉ Lan không trốn, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, mắt đỏ tươi chữa đầy hận ý, hận Tô Nhàn lòng lang dạ sói, hận Tần Chí hư tình giả ý, lại càng hận bản thân mình không biết nhìn người.
Loan đao đâm trúng ngực nàng, khi nỗi đau ập đến, mặt nàng trắng nhợt, hô hấp nặng hơn, nhịn không được mà kêu thành tiếng, khi máu tươi từ ngực chảy ra, nàng vẫn nhìn chằm chằm về phía bọn họ, muốn khắc vào trái tim dáng vẻ xấu xí này của bọn họ.
Tự nhiên Tô Nhàn cảm thấy rụt rè, không khỏi lui về phía sau một bước.
Tạ Chỉ Lan đến chết vẫn không nhắm mắt, mắt phượng trợn lên, hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, hối hận, không cam lòng tràn ngập trong tim. Vì muốn tổ mẫu yên tâm nàng mới chọn gả chồng, hiện giờ lại khiến cho tổ mẫu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nàng đi rồi, tổ mẫu phải làm sao bây giờ?
Nàng không dám tưởng tượng, giờ khắc này, nàng hận đến nỗi linh hồn xuất khiếu.
Trên thực tế, hồn phách của nàng đúng là đã bay ra, vẫn chưa lập tức tiêu tán, nàng nhìn thấy Tô Nhàn đang giả mù sa mưa khóc thút thít, nàng ta rất biết diễn, ngày thường một câu tỉ tỉ hai câu tỉ tỉ, cứ như thể trong lòng đều là Tạ Chỉ Lan. Khi khóc tang, còn có một lần khóc đến ngất xỉu, không chỉ không có ai nghi ngờ nàng, mọi người lại còn khuyên bảo nàng đừng buồn nữa.
Tổ mẫu lại càng đau buồn, thân thể của tổ mẫu vốn không khoẻ, thương yêu Tạ Chỉ Lan nhất. Không bao lâu sau, nàng rời khỏi nhân gian. Biết được tổ mẫu qua đời, Tạ Chỉ Lan hận đến nỗi chảy ra huyết lệ.
Hồn phách của nàng bị nhốt ở phía trước linh vị, không ra được khỏi Tần phủ, càng không thể gặp mặt tổ mẫu lần cuối cùng. Tô Nhàn lại xuất hiện một lần nữa ở trước mặt nàng, nàng ta đã được phụ thân ghi dưới danh nghĩa của mẫu thân, lắc mình biến hoá đã trở thành đích nữ của phủ An Quốc Công.
Tạ Chỉ Lan không hiểu, không hiểu vì sao phụ thân lại ghi Tô Nhàn dưới danh nghĩa của mẫu thân.
Nàng bị nhốt ở trước linh vị, cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không hỏi được, chỉ có thể nghe Tô Nhàn vênh váo tự đắc mà khoe ra đắc ý lúc này. Nàng không nhớ rõ bị nhốt bao nhiêu ngày đêm ở đây rồi. Khi từ đường lại một lần nữa bị mở ra, hai cỗ thi thể máu chảy đầm đìa ném tới trước mặt nàng.
Lúc này nàng mới biết, là Hàn Vương giúp nàng báo thù.
Thủ đoạn của Hàn Vương rất tàn nhẫn, việc lột da rút gân cũng không làm ít, khi thế nhân nhắc tới hắn đều là sợ hãi, Tạ Chỉ Lan cũng sợ hán, lại là người khiến cho nàng sợ hãi nhất này đã tự tay báo thù cho nàng.
Hắn mặc một bộ đồ màu đỏ xuất hiện trong từ đường, lại là để nghênh thú bài vị của nàng. Sợ hãi bị một loại cảm xúc khác đè áp, sự tuyệt vọng dường như được thay thế, trong lòng tràn đầy.
Lần đầu tiên Tạ Chỉ Lan nghiêm túc đánh giá hắn.
Nam nhân mặc quần áo màu đỏ, tóc đen búi cao, khuôn mặt như ngọc ẩn trong ánh sáng, rõ ràng có ác danh khiến cho người ta sợ hãi, lại có một khuôn mặt phong lưu tươi đẹp, hắn vội vàng đi về phía nàng, đầu ngón tay nhỏ máu làm bẩn mặt đất, cho đến khi đi đến trước bài vì, hắn mới nhận lấy khăn tay của gã sai vặt để lau tay.
Đôi tay kia khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt, là một đôi tay vô cùng xinh đẹp.
Cho dù dính máu, cũng vẫn thon dài đẹp đẽ, máu phía trên cũng không dễ dàng lau sạch, hắn không có kiên nhẫn, chỉ lau vài cái đã vứt bỏ khăn.
Hắn mang theo nàng ra khỏi từ đường. Thời khắc gặp lại ánh mặt trời, Tạ Chỉ Lan lại một lần nữa mất đi ý thức.
*
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, mây đen quay cuồng phía chân trời, gió thổi rất mạnh, tiếng sấm vang lên. Khi Tạ Chỉ Lan bừng tỉnh, phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường, bên tai là giọng nói vô cùng vui mừng của Thanh Đại: “Tiểu thư tỉnh rồi, mau lên! Mau gọi phủ y!”
Tim của Tạ Chỉ Lan đập nhanh một chút, giấc mộng kia quá chân thật, chân thật đến nỗi đến lúc này nàng cũng vẫn có thể nhớ lại lúc Thanh Đại nhắm chặt mắt cùng với nam nhân tay đầy máu, nàng không khỏi rùng mình một cái, cũng không biết vì sao mình lại mơ thấy những cái đó.
Tạ Chỉ Lan giãy giụa ngồi dậy, trước mắt là Thanh Đại vẫn sống sờ sờ, thần sắc sinh động, giọng nói dễ nghe, không có gì không khoẻ.
Thanh Đại đỏ hai mắt: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!”
Tạ Chỉ Lan ôm chặt lấy tay của Thanh Đại, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, thấy nàng không sao, tinh thần căng chặt mới thả lỏng.
Trong lòng Thanh Đại vui mừng, không nhận thấy ra sự dị thường của nàng, quay đầu lại nói với Thanh Tương: “Ngươi lại sai người tới Niệm Tâm Đường một chuyện, nói là tiểu thư đã tỉnh rồi, hiện giờ đã không có gì đáng ngại, báo bình an cho lão phu nhân, bảo người đừng lo nữa, đợi thêm chỉ sợ chuyện lớn mất, sức khoẻ của lão phu nhân không chịu nổi, bảo các tỉ tỉ ngăn lão phu nhân, đừng để cho người tới đây.”
Giống y hệt trong giấc mộng, khiến cho Tạ Chỉ Lan lặng im một lát, chưa kịp hoàn hồn, một thiếu nữ đã vén rèm đi lên. Nàng mặc một bộ váy áo màu trắng như tuyết, mắt hạnh long lanh như nước hơi đỏ một chút, sắc mặt cũng đỏ bừng không bình thường, khi đi đường giống như liễu rủ trước gió, đúng là biểu muội của Tạ Chỉ Lan, Tô Nhàn.
Nàng tới vội vàng, trên người cũng bị nước mưa làm ướt, vừa tới gần đầu giường nước mắt đã rơi xuống dưới: “Tỉ tỉ tốt, muội đã biết tỉ người tốt được hồi báo, nhất định sẽ không sao.”
Nha hoàn của Tô Nhàn vội vàng lấy khăn ra để lau nước mắt cho nàng, vừa khuyên nhỏ: “Tiểu thư đừng khóc nữa, hai ngày này không biết ngài đã khóc bao nhiêu lần rồi, cho dù lo lắng cho sức khoẻ của tam tiểu thư, ngài cũng cần phải nghĩ cho mình, vừa nghe nói tam tiểu thư tỉnh lại đã vội vàng chạy tới, cũng không cả mở ô, ngài còn bị sốt nữa đấy, không sợ bệnh nặng thêm sao!”
Lời nói không khác gì so với trong mộng, chỉ khiến cho Tạ Chỉ Lan có cảm giác phân liệt, theo bản năng nàng liếc nhìn Tô Nhàn, quần áo của nàng ta đúng là hơi ướt một chút, trong giấc mộng, khi nàng tỉnh lại trời cũng mưa, mưa nhỏ, quần áo ướt không nhiều lắm.
Tạ Chỉ Lan chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, khó khăn động môi, hỏi ra một câu y hệt trong giấc mộng: “Biểu muội cũng bị sốt ư?”
Thanh Đại giải thích: “Sau khi tiểu thư cùng với nha hoàn kia rơi xuống nước, Thanh Miểu đã vội vàng gọi người, biểu tiểu thư vốn là đang chơi ném thẻ vào bình với các quý nữ, nghe được tiếng hô cũng chạy ra, nàng ấy thật sự lo lắng cho tiểu thư, quên cả việc bản thân mình không biết bơi, nhảy xuống nước theo các ma ma, may mà các ma ma kịp tới cứu.”
Trong giấc mơ, Tô Nhàn cũng là nhảy xuống nước cứu nàng, cũng là vì lý do này, Tạ Chỉ Lan mới chưa từng hoài nghi nàng. Tình tiết phát triển y hệt khiến cho tim của Tạ Chỉ Lan đập nhanh vô cùng.
Nàng nhìn Thanh Đại, lại nhìn Tô Nhàn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hỗn loạn, thậm chí phân không rõ, đây là cảnh trong mơ hay là thật sự. Nàng véo véo lòng bàn tay, khi nỗi đau đớn ập đến nàng mới tỉnh táo lại một chút, nhìn ánh mắt của Tô Nhàn cũng kỹ hơn.
Thanh Đại vội vàng cầm khăn, giúp Tô Nhàn lau nước trên tóc: “Biểu tiểu thư mau đổi một bộ quần áo sạch đi, tóc cũng phải lau kỹ, đừng để nhiễm phong hàn.”
“Ta không sao, tỉ tỉ không có việc gì là được rồi.”
Nàng thân mật cầm lấy tay của Tạ Chỉ Lan, dáng vẻ chân thành tình cảm.
Tạ Chỉ Lan chỉ cảm thấy lạnh lẽo, phản xạ có điều kiện mà ném tay nàng ra.
Tô Nhàn sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, hốc mắt cũng đỏ lên, hoảng loạn kêu lên một tiếng; “Tỉ tỉ?”
Mày lá liễu của nàng, môi anh đào của nàng, người còn đẹp hơn hoa, khi nước mắt còn chưa kịp rớt xuống, lại càng nhu nhược động lòng người.
Nàng vẫn luôn như thế, luôn luôn nhút nhát sợ sệt, người khác chỉ cần nói nặng một câu, một ánh mắt khinh thường, đều khiến nàng khóc rất lâu, nếu là ngày thường, Tạ Chỉ Lan đã sớm an ủi rồi.
Lúc này Tạ Chỉ Lan lại không hề hé răng, xúc cảm trong mộng mãnh liệt, sự ghét bỏ cùng với căm hận đối với Tô Nhàn vẫn chưa giảm chút nào, hơn nữa, vừa nãy đối thoại với mấy người lại cảm thấy giống y hệt với trông mơ, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi đến nỗi lông tóc dựng đứng.
Tô Nhàn còn ảm đạm thương tâm mà nhìn nàng.
Tạ Chỉ Lan chỉ cảm thấy ghê tởm.