“Tớ vừa yêu vừa bước đi, thực ra vẫn đang đợi cậu. Đó là sự ngầm hiểu cuối cùng. Nếu chúng ta lại lỡ nhau lần nữa, vậy thì đừng quay đầu lại nữa.”
— “Cả Tên Lẫn Họ”
Năm Diệp Tiêu tốt nghiệp đại học, cô đến Bắc Kinh làm việc tại một công ty luật danh tiếng. Trình Dĩ Hàng cũng làm việc ở đó.
Không có sự ngượng ngùng như cô từng lo sợ, Trình Dĩ Hàng vẫn đối xử với cô một cách hòa nhã, lịch sự, thậm chí còn quan tâm cô rất nhiều.
Nghe Diệp Phong nói, sau khi tốt nghiệp, Nguyễn Vũ Thanh ở lại Hồng Kông và làm việc trong lĩnh vực tài chính đầu tư.
Cô mỉm cười nói “Vậy thì tốt”, rồi vô thức hỏi một câu:
“Bạn gái cậu ấy cũng ở lại Hồng Kông sao?”
Diệp Phong đáp:
“Ừ, hai người họ chắc sắp kết hôn rồi.”
Diệp Tiêu im lặng, không nói gì thêm.
Một năm sau, một ngày nọ, Diệp Tiêu nhận được tin nhắn từ Diệp Phong.
“Chị, tuần sau em đi Hồng Kông. Hết tiền tiêu vặt rồi, cho em mượn ít tiền vé nhé.”
“Đi Hồng Kông?” Cô hỏi.
“Anh Thanh cưới vợ.”
Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mấy chữ mà Diệp Phong gửi đến. Cô nhìn rất lâu, rất lâu.
Trong khung trò chuyện, hiện lên thông báo:
“Diệp Phong vừa vỗ nhẹ vào bạn.“
Cô hoàn hồn lại, lần đầu tiên không cò kè điều kiện với em trai, trực tiếp chuyển khoản một số tiền.
“?”
“Chị sao thế?” Diệp Phong thắc mắc.
Diệp Tiêu không trả lời, ấn tắt màn hình điện thoại rồi ném sang một bên.
Ngày hôm đó, Trình Dĩ Hàng thắng một vụ kiện lớn, buổi tối mời toàn bộ nhân viên trong văn phòng luật đi ăn uống và hát karaoke.
Trong bữa tiệc, cô cắm cúi uống rất nhiều rượu, loạng choạng đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, rồi lén tìm một góc vắng vẻ ngoài hành lang khách sạn, móc điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại.
“Diệp Tiêu?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
Nghe thấy giọng anh trong khoảnh khắc đó, Diệp Tiêu bỗng nhiên bật cười, nhưng sống mũi lại cay cay.
Đây mới là giọng nói của người cô yêu.
Giọng nói thuộc về Nguyễn Vũ Thanh.
Nhưng… tại sao Nguyễn Vũ Thanh lại biết người gọi điện cho anh là Diệp Tiêu?
Diệp Tiêu ngẩn người, nấc một hơi rượu, mơ hồ hỏi: “Sao cậu biết đây là số của tôi…?”
“Cậu uống rượu rồi?” Nguyễn Vũ Thanh không trả lời câu hỏi của cô.
“Không có!” Giọng Diệp Tiêu đầy vẻ ngang bướng, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra Nguyễn Vũ Thanh hình như không thích cô hung dữ như vậy, liền lập tức kiềm chế lại.
“Tôi gọi cho cậu là muốn nói một câu thôi.” Giọng cô nhẹ đi, chậm rãi nói.
“Ừ, cậu nói đi.”
“Nguyễn Vũ Thanh, rốt cuộc cậu có biết không… tôi cực kỳ ghét cậu.”
“Câu này cậu nói bao nhiêu lần rồi hả, Diệp Tiêu?” Đối phương bật cười bất lực. “Tôi biết cậu rất ghét tôi.”
“Cậu không biết!” Diệp Tiêu sốt ruột, tiếp tục giải thích với anh: “Cậu không biết tôi…”
“Tiêu Tiêu!” Trình Dĩ Hàng bỗng nhiên xuất hiện, vừa chạy về phía cô vừa lớn tiếng gọi tên cô.
Ý thức của Diệp Tiêu lập tức quay về.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, hoảng hốt nhấn nút kết thúc cuộc gọi liên tục.
Cô đang làm gì thế này?
Định tỏ tình với anh sao?
Anh sắp kết hôn rồi, Diệp Tiêu.
Chỉ cần giữ lại hình bóng Nguyễn Vũ Thanh trong ký ức là được rồi, tại sao lại đi quấy rầy một Nguyễn Vũ Thanh đã thuộc về người khác?
Có những lời, dù nói ra hay không, từ lâu cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, đầu óc Diệp Tiêu vẫn còn có chút mơ hồ. Cô định vào nhà vệ sinh rửa mặt thì bỗng nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại.
Một đàn em ở trường Thực nghiệm thành phố gửi cho cô một liên kết đến bài đăng trên diễn đàn của trường.
“Chị Diệp, chị lại hot rồi. Bây giờ trong trường có rất nhiều người đang tưởng tượng về chị và đàn anh Nguyễn, còn ghép hai người thành một cặp nữa đấy.”
Đàn anh Nguyễn?
Cô sững sờ nhìn màn hình điện thoại, rồi nhấn vào liên kết để mở bài đăng.
Trong bài đăng có ảnh của cô, còn có cả ảnh của Nguyễn Vũ Thanh.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gò má của Nguyễn Vũ Thanh trên màn hình điện thoại, ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười ngây ngốc.
Là một chàng trai rất đẹp.
Là người cô đã yêu rất lâu rất lâu, là người phù hợp với cô nhất trên thế gian này.
Cô tiếp tục kéo xuống xem bài viết, bỗng nhiên nhìn thấy một bình luận kỳ lạ.
Bình luận đó viết: “Diệp Tiêu không hề thích Nguyễn Vũ Thanh, cô ấy chỉ ghét anh ta thôi.”
“Ai đây?” Diệp Tiêu nhíu mày.
Cô ấn vào nút trả lời, đăng nhập vào tài khoản, rồi nhanh chóng gõ một dòng chữ:
“Giả đấy. Nếu còn bịa đặt nữa thì bảo chủ bài đăng chặn người này đi.”
Ánh mắt cô dừng lại trên dòng bình luận vừa gửi, nhìn chằm chằm một lát, rồi mở trang cá nhân của tài khoản mình.
Mười hai tuổi, vì muốn theo đuổi thần tượng mà cô đã lén đăng ký tài khoản trên diễn đàn Baidu.
Tài khoản này, cô đã không đăng nhập suốt hơn mười năm rồi.
Trang cá nhân chỉ có duy nhất một câu, là câu cô đã viết vào năm mười hai tuổi, trong ngày đầu tiên gặp Nguyễn Vũ Thanh.
“Người ghét nhất: Nguyễn Vũ Thanh.”
Cô bật cười, cười đến rơi nước mắt, rồi bổ sung thêm một dòng mới.
“Người thích nhất: vẫn là Nguyễn Vũ Thanh. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh.”
Sau khi đăng dòng chữ đó, Diệp Tiêu ném điện thoại sang một bên, mơ màng bước vào nhà vệ sinh.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, ngây người nhìn vào chính mình trong tấm gương trên bức tường đối diện.
Thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, dù lớp trang điểm đã có chút lem, vẫn là Diệp Tiêu.
Trong ký ức của cô, có rất nhiều, rất nhiều phiên bản của Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu năm 12 tuổi nói với Nguyễn Vũ Thanh: “Sao anh lại đáng ghét như vậy?”
Diệp Tiêu năm 15 tuổi liều mạng để đỗ vào trường Thực nghiệm thành phố.
Diệp Tiêu năm 17 tuổi nói với Nguyễn Vũ Thanh: “Tôi ghét cậu nhất.”
Diệp Tiêu năm 18 muốn từ bỏ Đại học Bắc Kinh để cùng Nguyễn Vũ Thanh đến Hồng Kông.
Diệp Tiêu năm 21 tuổi mua vé tàu đến Thượng Hải, chuẩn bị nói rõ mọi chuyện với Nguyễn Vũ Thanh.
Diệp Tiêu năm 27 tuổi nhận được tin Nguyễn Vũ Thanh sắp kết hôn.
Cô không thể ghép lại một Nguyễn Vũ Thanh hoàn chỉnh, nhưng lại có thể ghép lại một Diệp Tiêu hoàn chỉnh—một Diệp Tiêu đã yêu Nguyễn Vũ Thanh suốt bao nhiêu năm qua.
Tại sao anh ấy lại không thể đợi cô chứ?
Cô là Diệp Tiêu cơ mà.
Là Diệp Tiêu nổi tiếng khắp trường, có vô số người theo đuổi, mỗi ngày hộc bàn đều chật kín thư tình.
Một Diệp Tiêu kiêu hãnh như vậy, tại sao thứ cô thực sự mong muốn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể có được?
Ngày cưới của Nguyễn Vũ Thanh được ấn định vào mùng 2 tháng 7.
Lúc này, Nguyễn Vũ Thanh đã kết thúc chặng đường yêu đương dài với một người khác.
Còn Diệp Tiêu, vẫn chưa học được cách yêu một ai khác ngoài anh.
Bao năm qua, những người thích Nguyễn Vũ Thanh cứ lần lượt xuất hiện, một nhóm người rời đi, rất nhanh sau đó lại có một nhóm khác đến.
Nhưng trong chuyện yêu anh, không ai kiên trì hơn Diệp Tiêu.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tiêu chưa từng thua trong bất cứ chuyện gì.
Diệp Tiêu sẽ không bao giờ thua. Lần này cũng vậy, cô không thua bất kỳ ai trong số họ.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh vẫn không thích cô.
Cô cứ đợi, cứ đợi mãi, nhưng chưa bao giờ đợi được một lần anh quay đầu nhìn cô.
Diệp Tiêu, người chưa từng thua trước bất kỳ ai, cuối cùng lại để thua chính mình.
Cô đã đánh mất bản thân vì Nguyễn Vũ Thanh.
Một năm sau khi Nguyễn Vũ Thanh kết hôn, Trình Dĩ Hàng lại một lần nữa tỏ tình với cô.
Gần ba mươi tuổi, Diệp Tiêu cuối cùng cũng có thể bình thản chấp nhận một người đàn ông mà cô không quá rung động. Họ yêu nhau một năm, rồi lên kế hoạch kết hôn.
Mọi người đều nói: “Diệp Tiêu à, cuộc đời của cậu sao có thể tròn vẹn đến vậy.”
Tròn vẹn sao?
Không ai biết rằng, trong cuộc đời tưởng chừng hoàn hảo của Diệp Tiêu, luôn tồn tại một khoảng trống vĩnh viễn mang tên Nguyễn Vũ Thanh.
Khoảng trống ấy đau lắm.
Nó khiến cô đau suốt bao năm trời.
Ngày Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng đi đăng ký kết hôn, trời nắng đẹp, xanh trong không một gợn mây. Khi họ bước ra khỏi cục dân chính, bất chợt một cơn mưa nắng nhỏ rơi xuống, những hạt mưa nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, lặng lẽ không phát ra âm thanh.
Diệp Tiêu chỉ từng nghe thấy tiếng mưa một lần trong đời, vào năm cô mười hai tuổi.
Cơn mưa ấy cứ tí tách, rả rích mãi không ngừng, nhấn chìm cả quãng thanh xuân của cô.
Năm hai mươi bảy tuổi, Nguyễn Vũ Thanh kết hôn.
Không ai biết rằng, Diệp Tiêu đã dành trọn mười lăm năm cuộc đời, chỉ để chờ cơn mưa ấy ngừng rơi.