Bóng đêm bao phủ Khu Cảng thành phố Hắc Hải, bầu không khí tĩnh mịch, chỉ có một vài nơi là náo nhiệt cực độ, ví dụ như quán bar, sàn đấu ngầm, sòng bạc. Đây là lãnh địa của các băng đảng, ngay cả Cục Truy Bắt cũng phải cẩn trọng khi hành động. Ở những nơi thế này, cảnh tượng đổ máu diễn ra như cơm bữa.

Những khu vực nghèo nàn, lạc hậu luôn là mảnh đất màu mỡ cho tội phạm sinh sôi. Bóng tối và hỗn loạn chính là lớp ngụy trang tốt nhất cho những kẻ lẩn trốn nơi đây.

Mãng Xà lặng lẽ luồn qua các con hẻm, từng bước đi đều cẩn trọng. Mỗi khi di chuyển được vài phút, hắn lại kích hoạt thiết bị quét xung quanh, đảm bảo không có ai bám đuôi theo.

Hắn lách mình vào một sòng bạc nhỏ, nơi những con bạc đỏ mắt vây quanh bàn chơi, gào thét trong cơn cuồng nhiệt. Những lá bài đầy màu sắc bay lượn, từng chồng phỉnh được đẩy ra với ánh mắt tham lam không che giấu.

Mãng Xà cũng có máu cờ bạc, nhưng lần này hắn đến đây không phải để sát phạt mà là để giao dịch. Một cuộc trao đổi với mật báo nhằm lấy thứ thuộc về hắn—Thần Huyết.

Lặng lẽ lên tầng hai, hắn đẩy cửa phòng 208.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, trên chiếc ghế bành sang trọng theo phong cách cổ điển, một kẻ trùm mũ đang ngồi bất động.

"Mày trễ ba phút rồi." Giọng nói của mật báo lạnh nhạt vang lên.

Mãng Xà không tháo mặt nạ, cũng không lập tức trả lời. Hắn kích hoạt thiết bị quét toàn bộ căn phòng, phòng ngừa bất cứ thiết bị nghe lén nào ẩn nấp.

Mật báo quan sát động tác thận trọng của hắn, không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

“Con mụ Hoa Hồng Gai đó quá phiền phức," Mãng Xà tắt máy quét, giọng hắn đầy chán ghét. "Nó thích ra lệnh cho tao, mà tao thì không có lựa chọn nào khác, vì nó là cấp trên." Hắn duỗi tay ra. "Đưa Thần Huyết đây. Ả đàn bà kia vừa đi làm đẹp rồi, tao khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm kiểm soát của mụ. Một lát nữa vẫn phải quay về gặp lại."

“Nôn nóng đến vậy sao?” Mật báo khẽ cười.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi," Mãng Xà hạ giọng lạnh lùng. "Tao cung cấp tin tức cho phía mày, đổi lại phía mày giúp tao có một thân phận mới để rời khỏi Hắc Hải, và một lọ Thần Huyết."

Ánh mắt hắn ghim chặt vào ống nghiệm chứa chất lỏng đỏ sẫm trên tay mật báo. Nhưng khi hắn bước tới đưa tay đón lấy, đối phương lại khẽ nghiêng cổ tay, né khỏi tầm với của hắn.

Sát khí trong mắt Mãng Xà lóe lên. “Có ý gì đây? Chúng ta đã thỏa thuận xong, bọn mày phải thanh toán trước phần tiền công.”

“Đừng căng thẳng như vậy, Mãng Xà." Mật báo cười trấn an. "Bọn tao không lật lọng, chỉ là có một chuyện nhỏ cần nhờ mày giúp.”

Mãng Xà cười lạnh. “Lần trước mày đã nói gì hả? Bảo rằng tao không cần phải làm gì nữa, chỉ cần cung cấp thông tin là đủ. Mới mấy tiếng trước thôi mà đã quên rồi à?”

Mật báo thở dài, chẳng hề tỏ ra áy náy. “Xin lỗi, cấp trên của tao vừa ra lệnh mới. Tao không có quyền từ chối.”

“Còn tao có quyền từ chối không?”

“Đương nhiên." Mật báo gật đầu. "Nhưng nếu mày từ chối, tao không thể giao Thần Huyết cho mày.”

Gân xanh trên trán Mãng Xà giật giật, hắn cố gắng đè nén cơn giận. “Bọn mày coi tao là cái thá gì? Một thằng ngu nói gì nghe nấy?”

“Không hề. Mày là một nội gián thông minh, không thể nào là thằng ngu được.”

Mãng Xà nghiến răng. “Mẹ nó chứ!”

Lồng ngực săn chắc của hắn phập phồng dữ dội, cố nén cơn giận: “Tao có cảm giác mình giống như một con lợn rừng ngu ngốc bị bẫy. Bọn mày rải mồi nhử trên con đường tao phải đi, tao cứ thế lần theo mà tiến về phía trước. Nhưng đến cuối con đường, thứ chờ đợi tao không phải là một bữa ăn mà là cái bẫy sập.”

“Bọn tao không phải thợ săn, cũng không có ý định săn mày. Bọn tao là cộng sự của mày, là đối tác làm ăn của mày.” Mật báo giọng điệu điềm tĩnh. “Mày có thể xem đây như một cuộc thương lượng. Tao đang ra giá, mày có quyền từ chối, nhưng như thế thì lợi ích của mày cũng bay mất một phần. Mày cũng có thể đồng ý, nhưng đã nhận thì phải chấp nhận rủi ro đầu tư.”

“Cộng sự quái gì khi chúng mày đã xé hợp đồng? Thế thì cái giao dịch này còn nghĩa lý gì nữa?” Mãng Xà gằn giọng.

“Mày nói thế là sai rồi.” Mật báo đáp, giọng vẫn rất bình thản. “Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn đàm phán, chưa có hợp đồng chính thức. Đưa ra thêm điều kiện trong lúc thương lượng là chuyện quá bình thường.”

Mãng Xà bật cười vì tức: “Tao bị chúng mày gài bẫy rồi, đừng có mà nói chuyện thương lượng với tao! Mày đã thấy ai đầu tư kinh doanh mà khi thất bại lại phải đem cả mạng sống ra đánh đổi chưa?”

“Đừng vội từ chối, Mãng Xà.” Mật báo khuyên nhủ. “Lần này tao chỉ cần mày làm một chuyện rất đơn giản, rủi ro thấp, mà nếu thành công mày cũng được lợi. Nghe hết đi rồi hãy quyết định cũng không muộn.”

Mãng Xà nhìn chằm chằm mật báo: “Nói đi.”

Hắn không từ chối ngay, bởi vì hắn đã đặt cược quá nhiều, mạo hiểm quá lớn. Nếu rút lui ngay lúc này, tất cả những gì hắn đã chịu đựng trước đó đều trở thành vô nghĩa.

Nghĩ đến đây hắn lại thấy cay cú. Hắn không cam lòng, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Thần Huyết đúng là một miếng mồi ngon, từng bước từng bước dụ dỗ hắn tiến lên.

"Chúng tao vừa nuôi cấy thành công một giống ký sinh mới."

Tên mật báo rút ra một ống nghiệm nhỏ bằng thủy tinh. Nhìn qua thì rỗng không, nhưng khi gã nhấc nó lên, bật đèn pin mini chiếu vào, thứ bên trong liền hiện ra.

Đó là một con giun đỏ li ti hơi co giật, nhỏ đến mức gần như vô hình.

“Trùng Ẩn Tuyến.” Mật báo nói. “So với Nhện Quỷ Đỏ mà trước đây tao đưa cho mày thì nó còn nhỏ hơn, khó phát hiện hơn nhiều. Nhện Quỷ Đỏ có thể giết chết vật chủ trong vòng một giờ, Trùng Ẩn Tuyến thì không vội. Nó có chu kỳ phát triển dài hơn, đủ thời gian để chui vào não vật chủ... điều khiển cơ thể... thậm chí là ý thức của vật chủ."

Lông mày Mãng Xà giật nhẹ: “Chúng mày điên thật rồi.”

Hắn biết Nhện Quỷ Đỏ—một loại nhện ký sinh màu đỏ thẫm hắn dùng để kiểm soát sát thủ. Ở giai đoạn ấu trùng, con nhện chỉ nhỏ bằng một hạt đậu, nhưng một khi đã ký sinh, nó có thể bò vào não nạn nhân chỉ trong vòng một phút, hoàn toàn thao túng cơ thể. Nhện Quỷ Đỏ cũng do mật báo đưa cho hắn. Và bây giờ hắn lại được trao cho một thứ còn quỷ dị hơn.

"Mày đang biến tao thành con chuột bạch thử nghiệm đấy à?" Mãng Xà cười lạnh. "Trước là Nhện Quỷ Đỏ, giờ là Trùng Ẩn Tuyến … Đưa tao mấy con ấu trùng ký sinh quái quỷ này không chỉ để tao làm nhiệm vụ mà còn là để thu thập dữ liệu thực nghiệm, đúng không?"

"Chúng là một loài rất ổn định." Mật báo bình tĩnh đáp. "Điều duy nhất tao chưa chắc là liệu chúng có tác dụng với Kẻ Thức Tỉnh hay không—liệu chúng nó có thể điều khiển được não bộ của một Kẻ Thức Tỉnh?"

Mãng Xà cảm thấy có gì đó không ổn. "Đừng nói là mày định…"

"Hoa Hồng Gai." Mật báo nói thẳng. "Con ả đó đã ở cạnh mày bấy lâu, chắc là tin tưởng mày mà đúng không? Tìm cơ hội để Trùng Ẩn Tuyến ký sinh lên nó đi."

"Mày chỉ cần đặt nó lên da, hai giây sau là nó chui vào trong. Cảm giác chẳng khác gì bị muỗi đốt."

Hắn tiếp tục rót mật vào tai Mãng Xà: "Không phải mày luôn cảm thấy con ả này phiền phức sao? Lúc nào cũng giám sát mày, kiểm soát mày? Đây là cơ hội tốt. Để nó bị ký sinh, nó sẽ không thể quản mày nữa. Rủi ro bị bại lộ của mày cũng giảm đi đáng kể."

Mãng Xà siết chặt tay.

Đúng vậy… từ khi làm nội gián, hắn luôn phải cẩn trọng từng chút một trước mặt Hoa Hồng Gai. Ả quá nhạy bén, lúc nào cũng kè kè bên hắn, khiến hắn lúc nào cũng căng như dây đàn. Nếu ả bị ký sinh, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"… Tao có thể thử. Nhưng tao không đảm bảo thành công." Hắn nói, "Tao sẽ cố hết sức. Nhưng trước đó phải giao Thần Huyết cho tao đã."

Mật báo im lặng một lúc rồi gật đầu. "Được."

Hắn đưa ống nghiệm chứa Trùng Ẩn Tuyến cùng một lọ Thần Huyết ra. Mãng Xà cầm lấy, ánh mắt lóe lên một tia phấn khích.

Hắn cất ống nghiệm vào túi, sau đó giơ lọ Thần Huyết lên ngắm nghía thật lâu.

"Thế nào? Sợ tao bỏ thuốc độc vào à?" Mật báo hỏi.

"Sao có thể?" Mãng Xà cười khẩy. "Bọn mày vẫn còn cần tao làm việc mà."

Tay trong gật gù: "Biết thế thì tốt."

Hắn đổi chủ đề: "Tao có vài câu muốn hỏi mày. Năng lực của Red là gì?"

"Không biết. Có thể Hoa Hồng Gai biết, nhưng nó không nói." Mãng Xà đáp. "Tao chỉ biết năng lực của Pha Chế, đã báo cáo rồi."

"Phạm vi ảnh hưởng của năng lực tâm linh của Hổ Phách và Hắc Diệu là bao xa?"

"Chi tiết thế thì tao biết moi đâu ra? Chẳng lẽ mày muốn tao tự chạy tới hỏi thẳng bọn nó?"

"Năng lực của Phú Bà thì sao?"

"Không ai biết. Cấp trên của tao là Red và Phú Bà, tao chỉ là người dưới quyền, hỏi lung tung là tự đào hố chôn thân."

"Bao giờ bọn mày kích nổ cảng?"

"Trước ngày 8 tháng 8… Tao đã nói rồi mà, sao mày còn hỏi lại?"

Tay trong cười nhạt. "Chẳng sao cả. Tao chỉ muốn chắc chắn không có gì thay đổi… Nếu có thì nhớ báo tao ngay."

"Biết rồi." Mãng Xà liếc hắn đầy nghi ngờ.

Thời gian hẹn với Hoa Hồng Gai đã đến. Mãng Xà đứng dậy: "Chuyện này tao nhịn lần này nữa thôi. Tao biết mình chẳng có tư cách ra điều kiện với bọn mày—phía mày có tài nguyên, có thế chủ động… nhưng nhớ kỹ, tao cũng không phải loại dễ sai bảo đâu."

Mật báo chỉ im lặng, nhìn hắn đẩy cửa bước đi.

Căn phòng quay trở lại tĩnh lặng.

Hắn nghiêng đầu giơ tay phải lên. Không khí ở góc phòng khẽ dao động—một bóng đen mơ hồ xuất hiện.

Mãng Xà đã quét toàn bộ căn phòng trước khi vào, nhưng vẫn không phát hiện ra kẻ thứ ba này!

"Hắn có nói dối không?" Mật báo hỏi.

Bóng đen lắc đầu.

Mật báo bật cười: "Cũng thành thật đấy… Chỉ tiếc là không bỏ được cái tật đánh bạc."

Mãng Xà là một kẻ cẩn trọng, điều đó không sai. Nhưng hắn cũng là một con bạc. Thói quen cờ bạc này đã phần nào ảnh hưởng đến hành vi. Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra mình đang đánh cược, đang lao vào nguy hiểm... Hoặc có lẽ đã nhận ra, nhưng giống như những con bạc thực thụ, hắn luôn ảo tưởng rằng mình có thể thua nhỏ thắng lớn.

Khi linh cảm có điều bất ổn, hắn không nghĩ đến chuyện cắt lỗ kịp thời mà chỉ muốn đánh thêm một ván nữa để gỡ lại những gì đã mất.

Mặt Nạ Bạc lê bước nặng nề vào phòng khách, thở hắt ra rồi nói: “Tôi mang đủ đạn về rồi đấy!”

Hắn kéo khóa chiếc áo khoác căng phồng của mình xuống, để lộ những hộp đạn nhỏ bị quấn chặt quanh người bằng nhiều lớp băng keo.

“Cậu không thể mang theo cái túi à?” Ngỗi Tân nhìn hắn loay hoay xé băng keo để gỡ từng hộp đạn xuống, không khỏi cạn lời.

“Lúc đến nơi tôi mới nhớ ra mình quên mang túi, mà trong kho vũ khí cũng chả có cái túi nào cả… May mà có băng y tế, thế là tôi dán đạn lên người luôn.” Mặt Nạ Bạc trông có vẻ khá tự hào về sự sáng tạo của mình.

Ngỗi Tân im lặng một lúc, miễn cưỡng nói: “Làm tốt lắm… lần sau hãy chu đáo hơn.”

Cô nhìn đống trang bị vương vãi trên sàn, cầm lên một chiếc áo chống đạn rồi quay về phòng thay đồ.

Loại áo giáp mới này không chỉ mỏng nhẹ mà còn cực kỳ chắc chắn, mặc vào không hề cản trở cử động. Nó không chỉ bảo vệ phần thân mà còn bao bọc cả tứ chi. ( truyện trên app t.y.t )

Lần trước cô đã phạm sai lầm. Sai lầm không thể lặp lại. Cô không thể lúc nào cũng may mắn dùng "đầu sắt" để chống đạn. Áo chống đạn này phải mặc cẩn thận—để dù kẻ địch có nhắm vào cơ thể cô thì cô vẫn có cơ hội sống sót.

Trở lại phòng khách, Ngỗi Tân tiến hành kiểm tra trang thiết bị lần cuối.

Súng bắn tỉa K80, súng lục, băng đạn, dao chiến thuật, bom mini, máy quét môi trường, thiết bị liên lạc, bộ định vị, kính nhìn đêm…

“Cái này là gì vậy?” Ngỗi Tân nhấc lên một vật thể nhỏ màu đen, chỉ to bằng một chiếc cúc áo.

“Bộ phận nghiên cứu ở tổng bộ vừa phát triển thiết bị ngụy trang quang học, vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Tôi tiện tay mang về hai cái để thử.” Mặt Nạ Bạc nhấn vào chiếc cúc, lập tức cơ thể hắn hòa lẫn vào môi trường như một con tắc kè hoa. Nhưng khi hắn di chuyển, hiệu ứng ngụy trang trở nên kém đi.

“Chỉ phù hợp để ẩn nấp tĩnh.” Ngỗi Tân đánh giá.

Mặt Nạ Bạc ném chiếc cúc xuống, thản nhiên nói: “Tôi không cần thứ này, tôi có thể biến cơ thể thành nước trong suốt.”

Ngỗi Tân click mở bản đồ trên vòng tay, lạnh lùng nói: “Đến lúc xuất phát rồi.”

Trên con đường bắt buộc phải đi qua để đến cảng neo đậu, Ngỗi Tân ẩn nấp chờ sẵn, chuẩn bị ám sát Mãng Xà.

Hoa Hồng Gai đã kích hoạt định vị theo thời gian thực, nhờ đó Ngỗi Tân có thể liên tục theo dõi vị trí của cô ta để xác định vị trí của Mãng Xà.

Vác theo một khẩu súng dài quá dễ bị phát hiện, tốt hơn hết là đợi đến điểm phục kích rồi mới lắp ráp. Ngỗi Tân đeo trên lưng chiếc hộp chứa các bộ phận của K80, thắt băng đạn, dao chiến đấu và súng lục vào thắt lưng, còn Mặt Nạ Bạc thì mang theo những vật dụng lặt vặt khác.

Cô kéo mặt nạ xuống, gắn bộ biến đổi giọng nói, trùm mũ kín đầu bước ra ban công rồi từ tầng ba nhảy xuống. Dưới lớp màn đêm che phủ, cô và Mặt Nạ Bạc lặng lẽ tiến về điểm hẹn của tử thần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play