Thời gian trôi qua vùn vụt, có những người đang giành giật từng giây.

Đêm nay không có mưa, không có gió, trời khô ráo quang đãng, tầm nhìn xa ban đêm rõ ràng. Bắn tỉa tầm xa dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài, đôi khi chỉ một cơn gió hay một trận mưa cũng có thể làm sai lệch mục tiêu. Thời tiết tối nay rất thích hợp cho việc bắn tỉa, đây chính là lý do chủ yếu khiến Ngỗi Tân chọn phương thức ám sát này.

Trên đường trở về nhà để hội ngộ với Mặt Nạ Bạc, Red đã gửi cho Ngỗi Tân một tài liệu, trong đó ghi chép chi tiết về toàn bộ thành viên của đội đặc nhiệm thực hiện nhiệm vụ đánh bom ở cảng neo. Ngỗi Tân tập trung xem thông tin của Hoa Hồng Gai và Mãng Xà, biết được siêu năng lực của bọn họ, trong lòng đã có tính toán sơ bộ.

22:27

Ngỗi Tân trở về nhà, Mặt Nạ Bạc đi lấy trang bị từ kho vũ khí nên không có mặt.

22:28

Ngỗi Tân liên lạc với Hoa Hồng Gai, xác nhận lộ tuyến hành động tối nay và vị trí dự kiến để bắn tỉa.

Hoa Hồng Gai bật định vị cá nhân và bộ thu phát âm thanh, kết nối với thiết bị liên lạc của Ngỗi Tân để cô có thể xác định vị trí của cô ta theo thời gian thực, đảm bảo khi gặp Mãng Xà, Ngỗi Tân có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

22:41

Ngỗi Tân liên lạc với Red, yêu cầu điều động đội đặc nhiệm không thuộc biên chế từ tổng bộ để phong tỏa tuyến đường, đề phòng trường hợp ám sát thất bại khiến Mãng Xà trốn thoát.

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi tin vào kỹ năng bắn tỉa của cô, nhưng chúng ta vẫn cần một phương án dự phòng.” Red nói, “Tôi sẽ chỉ huy đội đặc nhiệm từ xa, cô chỉ cần tập trung bóp cò.”

22:50

Mặt Nạ Bạc mang trang bị trở về.

Ngỗi Tân kiểm tra vũ khí, thay đồ tác chiến, Mặt Nạ Bạc thì ăn nốt chỗ thịt cừu nướng mà Ngỗi Tân mang về.

23:00

Ngỗi Tân và Mặt Nạ Bạc xuất phát từ nhà, tiến về vị trí bắn tỉa đã định sẵn.

23:01

Mãng Xà hoàn tất giao dịch, rời khỏi sòng bạc rồi liên lạc với Hoa Hồng Gai.

“Đại tỷ, đi làm đẹp xong chưa? Ồ ồ, xong rồi à.” Mãng Xà khúm núm nói qua thiết bị liên lạc, “He he, tôi cũng ăn đêm xong rồi, giờ lập tức đi tìm chị đây.”

“Không phải mày đang lén vào sòng bạc đó chứ? Muốn đánh bạc thì làm xong nhiệm vụ rồi chơi cho đã, bây giờ không phải lúc.” Hoa Hồng Gai nghiêm giọng.

Mãng Xà vội đáp: “Làm sao có thể, tôi chỉ đi ăn đêm thôi! Tôi ăn khỏe mà, chị cũng biết đấy, ăn no mới có sức làm việc!”

“Tốt nhất là như vậy.”

Hoa Hồng Gai ngắt liên lạc, ngay lập tức nhắn tin cho Ngỗi Tân: “Phó chỉ huy, hắn sắp đến, dự kiến mười lăm phút nữa chúng tôi sẽ hội ngộ ở phố Hải Loa, sau đó di chuyển đến cảng neo đậu số 5.”

Ngỗi Tân đáp: “Đã biết.”

23:16

Hoa Hồng Gai và Mãng Xà gặp nhau đúng giờ.

Mãng Xà cúi đầu nịnh nọt: “Bộ móng mới của đại tỷ đẹp quá!”

“Bớt nịnh hót đi, đi thôi.” Hoa Hồng Gai lạnh lùng nói.

23:17

Ngỗi Tân và Mặt Nạ Bạc đến địa điểm bắn tỉa—ngọn hải đăng bỏ hoang ở bến cảng cũ.

Trước khi cảng Hắc Hải mở rộng, hải đăng dùng để dẫn đường cho tàu thuyền qua lại. Sau này cảng được cải tạo thành một bến neo đậu cỡ lớn, kéo dài từ bờ biển ra ngoài đại dương, hình thành một cảng nổi trên mặt biển.

Người ta xây dựng những ngọn hải đăng mới cao hơn, sáng hơn trên cảng nổi, còn ngọn hải đăng cũ trên đất liền thì bị bỏ hoang.

23:23

Ngỗi Tân leo lên tầng cao nhất của tháp hải đăng, mở hộp đựng súng rồi bắt đầu lạnh lùng lắp ráp K80. Cô cẩn thận nạp từng viên đạn, dựng giá đỡ, gắn ống giảm thanh.

Cô hà hơi lên kính ngắm, dùng khăn lau sạch để đảm bảo tầm nhìn rõ nét, sau đó đặt mắt vào kính ngắm, thử nhắm về phía con phố, quan sát xem có gì khả nghi hay không.

Mặt Nạ Bạc chán nản hỏi: “Bọn họ còn chưa tới, cô nhắm cái gì thế?”

“Im miệng, đừng lên tiếng.” Ngỗi Tân lạnh lùng đáp.

Mặt Nạ Bạc lập tức im bặt.

23:24

Red nói qua tai nghe của Ngỗi Tân: “Đội đặc nhiệm ngoài biên chế đã vào vị trí, đường phố đã bị phong tỏa, hắn có cánh cũng không thoát nổi.”

Ngỗi Tân đáp: “Đã biết.”

Cô rời mắt khỏi kính ngắm, liếc nhìn bản đồ ảo chiếu từ vòng tay. Trên bản đồ, những chấm xanh đại diện cho đồng đội tạo thành thế bao vây hình túi quanh tuyến đường. Mãng Xà chẳng khác gì một con lợn rừng, còn họ đã giăng sẵn lưới trên đường đi của nó, chỉ chờ nó chui đầu vào là sập bẫy.

23:26

Thiết bị nghe lén mà Hoa Hồng Gai mang theo truyền âm thanh từ phía cô ta đến tai Ngỗi Tân.

Mãng Xà: "Đại tỷ, tối nay ăn nhiều quá, muốn đi vệ sinh."

Hoa Hồng Gai: "Sao lắm chuyện thế?"

Mãng Xà: "Cái này nhịn không nổi mà..."

Hoa Hồng Gai: "Mau đi đi! Chậm trễ nhiệm vụ tao cho mày đẹp mặt!"

Mãng Xà lập tức chạy nhanh vào nhà vệ sinh công cộng.

23:32

Mặt Nạ Bạc nói: "Không còn lúc nào khác để đi à? Sao hắn mãi còn chưa ra ngoài, sốt cả ruột."

23:32

Mãng Xà ngồi trong buồng vệ sinh, tự trấn an bản thân và mô phỏng tình huống.

Hắn cầm trong tay một ống thủy tinh chứa ấu trùng của Trùng Ẩn Tuyến, lẩm bẩm trong đầu: "Mình chỉ cần vỗ nhẹ vai cô ta, tiện thể thả con trùng lên, chắc chắn cô ta sẽ không phát hiện... Không được, trước giờ mình chưa từng có hành động thân mật như vậy với cô ta. Lần gần nhất tiếp xúc thân thể là khi cô ta tát... Mẹ nó, càng nghĩ càng tức, dám tát tao à!"

"Hay là giả vờ nhặt thứ gì đó trên tóc cô ta, nhân cơ hội thả con trùng lên? Cách này cũng hơi lộ liễu... Hay là cứ đi chậm lại vài bước, nhân lúc cô ta đi trước mà thả trùng lên người... Cũng có vẻ khả thi."

Mãng Xà dự định hít sâu để bình tĩnh, nhưng lại nhớ ra đây là nhà vệ sinh công cộng của Khu Cảng, nơi này luôn bẩn thỉu hôi hám đến mức kinh tởm. Hít sâu ở đây chắc chắn sẽ khiến hắn nôn ra.

Hắn vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng trở nên tỉnh táo hơn, sau đó bước ra khỏi buồng vệ sinh để rửa mặt.

Bình thường hắn luôn đeo găng tay, có lớp cách ly nên Trùng Ẩn Tuyến không dễ xâm nhập. Khi ra tay, hắn sẽ mở ống thủy tinh trong túi quần, giữ chặt con trùng và lặng lẽ thả nó lên tóc của Hoa Hồng Gai.

Tóc không có dây thần kinh cảm giác, con trùng bò lên cũng không bị phát hiện. Khi nó chui vào cơ thể, Hoa Hồng Gai sẽ không thể kiểm soát hắn nữa.

Mãng Xà cất ống thủy tinh vào trong túi, điều chỉnh lại biểu cảm rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Hoa Hồng Gai cau mày khó chịu, liếc nhìn đồng hồ: "Đáng lẽ giờ này chúng ta đã gần đến nơi rồi."

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi." Mãng Xà nói, lòng đầy lo lắng.

Hoa Hồng Gai quay người đi trước, Mãng Xà lùi lại hai bước, âm thầm quan sát cơ hội ra tay.

23:34

Red báo cáo: "Mục tiêu lại tiếp tục di chuyển."

"Đã nhận." Ngỗi Tân tập trung cao độ.

Mặt nạ mới của Ngỗi Tân có chế độ nhìn ban đêm, nhưng cô vẫn mang theo kính nhìn đêm dự phòng. Dưới chế độ nhìn đêm kết hợp với kính ngắm, mọi động tĩnh trên đường phố ở Khu Cảng đều không thể lọt khỏi tầm mắt của cô.

Đêm nay cảng biển vắng lặng đến đáng sợ. Sau hàng loạt vụ nổ liên hoàn, bến cảng số 5 tạm thời ngừng hoạt động. Ban ngày, công nhân và máy móc vẫn qua lại để sửa chữa, nhưng khi đêm xuống, nơi đây trở nên hoang vắng.

Ngọn hải đăng mất đi ánh sáng, đứng lặng lẽ ở đó như một người lính gác trầm mặc của bến cảng.

Nòng súng đen ngòm vươn ra từ cửa sổ đỉnh hải đăng, dưới lớp màn đêm tối che phủ, không ai phát hiện ra có người ẩn nấp trên đó.

23:36

Mãng Xà xác nhận Hoa Hồng Gai không có ý định quay đầu lại, hắn thản nhiên dùng hai ngón tay vặn mở ống thủy tinh.

Hắn bước nhanh hai bước đuổi kịp Hoa Hồng Gai, nhanh chóng thả con trùng lên tóc cô ta.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp Hoa Hồng Gai.

Cô ta cảm nhận được sự xáo động trong không khí, theo phản xạ tránh sang một bên, đồng thời đưa tay phải lên sờ tóc mình.

Nếu cô ta không nghi ngờ Mãng Xà phản bội, phản ứng của cô ta sẽ không thể nhanh nhạy đến vậy. Nhưng cô ta biết hắn là phản bội nên đã có đề phòng từ trước. Không còn tin tưởng hắn như xưa, cô ta luôn cảnh giác với từng động tác nhỏ của hắn.

Hoa Hồng Gai xoay người nhìn chằm chằm Mãng Xà, đồng thời lùi lại tạo khoảng cách. Khí chất và biểu cảm của cô ta thay đổi hoàn toàn, trở nên lạnh lẽo và ngập tràn sát khí.

Bỗng nhiên cô ta cảm thấy bàn tay vuốt tóc của mình ngứa nhẹ một chút. Nhìn xuống, một con Trùng Ẩn Tuyến nhỏ màu đỏ đang cố gắng chui vào da thịt, chỉ còn lại cái đuôi nhỏ bên ngoài.

Ánh mắt cô ta lập tức sắc lạnh, nhanh chóng đưa tay ra muốn chộp lấy con trùng. Nhưng con Trùng Ẩn Tuyến này quá nhanh, vừa đưa tay tới thì nó đã hoàn toàn chui vào máu thịt.

Khoảnh khắc đó, người từng trải qua vô số trận chiến sinh tử như Hoa Hồng Gai không do dự dù chỉ một giây. Cô ta rút con dao găm ở thắt lưng bằng tay trái, vung dao chặt đứt cánh tay phải của mình.

Phụt!

Máu tươi phun ra, bàn tay còn nguyên bộ móng được trang trí tinh xảo rớt phịch xuống đất, nhuộm đỏ thẫm mặt đường.

"Mãng Xà..." Sát khí trong mắt Hoa Hồng Gai bùng nổ.

Mãng Xà lùi lại một bước, đầu óc trống rỗng.

"Phản bội!" Hoa Hồng Gai cười lạnh, "Muốn giở trò với bà đây? Còn non lắm. Mày dám làm mất bộ móng tay yêu thích của tao... Tao sẽ lột da mày!"

Việc đã đến nước này thì chẳng cần che giấu gì nữa. Mãng Xà đã ra tay với cô ta, cô ta cũng phát hiện ra hành động của hắn. Cô ta biết hắn là kẻ phản bội, và hắn cũng nhận ra Hoa Hồng Gai đã cảnh giác với mình.

Lớp vỏ hòa bình giữa bọn họ bị phá vỡ.

Mà một khi hòa bình bị phá vỡ, chỉ còn cách xé rách mọi thứ đến cùng.

Con dao găm trong tay trái của Hoa Hồng Gai phát ra ánh sáng cam đỏ rực như dung nham. Nhiệt độ lưỡi dao tăng cao khiến không khí xung quanh méo mó vì hơi nóng.

Cô ta nâng dao lên, áp vào phần cổ tay phải đã bị đứt. "Xèo!"—Khói trắng bốc lên. Cô ta dùng lưỡi dao nóng đỏ để tự cầm máu.

Ngay khoảnh khắc nhận ra mình đã lộ tẩy, Mãng Xà lập tức bỏ chạy.

Hoa Hồng Gai biết hắn là kẻ phản bội! Ả đã biết! Ả phát hiện ra từ bao giờ?

Ả đã báo tin hắn phản bội cho Red hay cho tổng bộ chưa? Có ai đang phục kích hắn hay không?

Nỗi sợ hãi chiếm trọn tâm trí Mãng Xà. Hắn lập tức kích hoạt siêu năng lực của mình—một ngọn lửa mỏng manh mang sắc đỏ như máu bùng cháy trên cơ thể hắn. Cơ bắp hắn phồng lên gần gấp đôi, hắn quay đầu bỏ chạy, bước chân lảo đảo.

Hoa Hồng Gai định rút vũ khí từ thắt lưng nhưng lại chạm vào khoảng không. Cô ta thuận tay phải, mất đi cánh tay này khiến cô ta không quen, không còn tay nào khác để cầm thêm vũ khí.

"Hừ." Hoa Hồng Gai mặt mũi tái nhợt, ánh mắt tràn đầy chế giễu.

Nhìn theo bóng lưng Mãng Xà, cô ta vứt con dao xuống, tay trái rút ra một cây roi dài từ thắt lưng. Cây roi được bện từ những sợi kim loại dẻo dai có khả năng dẫn nhiệt cực tốt. ( truyện trên app T•Y•T )

Cô ta vung roi quấn chặt lấy chân Mãng Xà, giật mạnh khiến hắn ngã sấp xuống. Dù là một kẻ cơ bắp cuồn cuộn, Mãng Xà vẫn không thể thoát khỏi sợi roi kim loại cứng cáp này.

"Phó chỉ huy, có tình huống bất ngờ. Tay phải tôi đã bị đứt." Trán Hoa Hồng Gai đẫm mồ hôi lạnh, cô ta cố nén đau, nói nhanh, "Mãng Xà muốn ra tay với tôi, kế hoạch có trục trặc. Hắn chưa bước vào phạm vi bắn tỉa và bao vây..."

"Đã biết. Chờ tôi ba phút." Ngỗi Tân đáp.

"Được. Tôi chịu được ba phút." Hoa Hồng Gai nói.

Ngỗi Tân lập tức hạ lệnh: "Red, điều chỉnh vị trí của đội đặc nhiệm."

"Đã điều chỉnh rồi. Cái thằng lợn Mãng Xà này đúng là biết gây chuyện." Red cằn nhằn.

Ngỗi Tân nắm lấy tay Mặt Nạ Bạc để trèo ra ngoài cửa sổ ngọn hải đăng, dùng dây trượt nhanh xuống mặt đất, cô lập tức chạy hết tốc lực.

Dựa vào thông tin từ thiết bị nghe lén, cô nhanh chóng phân tích tình huống và ra quyết định trong chưa đầy một giây—bỏ qua phương án bắn tỉa từ xa, truy kích trực diện.

Khẩu K80 quá nặng, vừa chạy vừa mang theo nó chẳng khác gì vác thêm cục tạ, tiêu hao thể lực cực lớn.

Hoa Hồng Gai nắm chặt roi sắt, từng sợi kim loại từ tay cầm đến dây roi dần chuyển sang màu cam đỏ rực như sắt nung. Giống hệt một sợi thép lỏng mới định hình trong lò luyện, chứng tỏ nhiệt độ kim loại đã đạt đến mức cực hạn.

Mãng Xà gào lên thảm thiết. Đôi chân bị trói bởi roi sắt của hắn bốc khói xèo xèo. Hắn cắn răng chịu đựng, vươn tay kéo roi ra, nhưng dù có kích hoạt siêu năng lực hắn cũng không thể lay động thứ vũ khí công nghệ cao này. Hắn chỉ có thể tự tay gỡ bỏ từng vòng trói, khiến bàn tay và chân hắn bị thiêu đốt đến mức máu thịt lẫn lộn.

Ngỗi Tân vừa chạy vừa lắng nghe tình hình qua tai nghe.

Hoa Hồng Gai bị thương nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu.

Cô ta là một người thức tỉnh cấp B, siêu năng lực "Sí Nhận" giúp cô ta truyền nhiệt độ cực cao vào kim loại, khi vung dao hoặc roi sắt, uy lực mạnh mẽ như dao nóng cắt bơ.

Trong khi đó, năng lực "Nhiên Huyết" của Mãng Xà lại giúp hắn gia tăng sức mạnh chiến đấu bằng cách đốt cháy máu của chính mình. Đây là một năng lực có tính chất giết địch một ngàn, hại mình tám trăm. Mặc dù hắn chỉ đạt cấp C nhưng trong những lần bộc phát ngắn hạn, hắn có thể sánh ngang với người thức tỉnh cấp B.

Cơ bắp của hắn vô cùng rắn chắc, theo kết quả thử nghiệm, khi bị trúng đạn từ súng lục thông thường, viên đạn sẽ bị mắc kẹt trong cơ bắp mà không thể gây ra thương tổn nghiêm trọng.

Trừ khi sử dụng loại súng như K80 mới có thể xuyên thủng máu thịt của Mãng Xà.

Khi đang chạy, Ngỗi Tân thấy bên đường có hai thanh niên lái motor đang tụ tập. Cô khựng lại một chút, đổi hướng, chạy tới rồi cho mỗi người một cú đấm, hạ gục cả hai.

"Có biết lái xe máy không?" Ngỗi Tân hỏi. "Cậu lái, tôi ngắm bắn, giữ vững tay lái."

"Biết." Mặt Nạ Bạc nhấc chân ngồi lên xe, nắm chặt tay lái.

Ngỗi Tân ngồi phía sau điều chỉnh tư thế. Tay ga vặn mạnh, động cơ gầm rú vang trời, cả hai phóng vút đi như mũi tên rời cung.

"Con đàn bà thối tha!" Mãng Xà mắt đỏ bừng, xoay người lao tới định giằng co với Hoa Hồng Gai.

Hoa Hồng Gai không hề đối đầu trực diện với hắn. Xét về sức mạnh, cô ta không phải đối thủ của Mãng Xà, huống hồ còn đang bị thương. Vì thế, cô ta vung roi sắt dây dưa với hắn, quấn lấy hắn mà chiến đấu.

Cô ta linh hoạt né tránh đòn tấn công của Mãng Xà, giống như đang quay một con quay rồi vung roi quất mạnh, để lại trên người hắn những vết bỏng rát. Liên tiếp mấy lần, hắn còn chưa chạm được đến vạt áo của Hoa Hồng Gai.

Hắn định rút súng, nhưng vừa chạm tay vào thì lập tức bị roi của Hoa Hồng Gai đánh rơi vũ khí.

Ý định bỏ trốn lóe lên trong đầu hắn, nhưng mỗi khi hắn vừa xoay người, roi sắt lại quấn chặt lấy tứ chi, ép buộc hắn phải ở lại chiến trường. Có một lần hắn đã suýt bị siết chặt cổ.

Ở trạng thái "Nhiên Huyết", Mãng Xà tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng roi sắt nóng bỏng quất lên người thì vẫn đau đến thấu xương. Quần áo hắn bị cháy đen, khắp người bốc lên mùi thịt nướng.

Hắn cắn răng chịu đựng, ngay khi roi sắt của Hoa Hồng Gai vung tới, hắn vươn tay nắm lấy, bàn tay trần siết chặt thanh roi nóng như sắt nung, rồi dùng sức kéo mạnh, định lôi cô ta qua để kết liễu.

Đúng lúc này, Mãng Xà mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ xe máy gầm rú. Cùng với tiếng động cơ là âm thanh trầm đục của viên đạn bắn ra từ nòng súng có gắn ống giảm thanh.

"Phụt!"

Ngực hắn xuất hiện một lỗ máu.

Cánh tay đang siết chặt roi sắt buông thõng, ngọn lửa máu trên người hắn dường như khựng lại.

23:39

Ngỗi Tân và Mặt Nạ Bạc đã tới chiến trường!

Mặt Nạ Bạc lái xe máy tiến thẳng về phía trước, giữ ổn định tư thế cho Ngỗi Tân ngồi sau bắn tỉa.

Ngỗi Tân lại siết cò lần nữa, ống giảm thanh phát ra tiếng động rất nhỏ, từng viên đạn nối tiếp nhau bắn trúng Mãng Xà, lực tác động mạnh khiến cho cơ thể hắn run lên từng cơn.

Mười viên đạn được bắn hết. Sợi dây thừng bằng nước của Mặt Nạ Bạc quấn lấy Ngỗi Tân, cả hai bật người lăn xuống khỏi xe máy.

Chiếc xe tiếp tục lao đi theo quán tính rồi đâm sầm vào Mãng Xà với một tiếng nổ lớn, biến thành một quả cầu lửa.

Thân hình vạm vỡ của Mãng Xà đổ sầm xuống, lửa bùng lên nuốt chửng, mà hắn thì nằm đó bất động.

"Phó chỉ huy." Hoa Hồng Gai khẽ mỉm cười với Ngỗi Tân.

Lúc này cô ta mới có cơ hội lấy từ thắt lưng ra một ống thuốc trị thương, tự tiêm cho mình.

"Nhiệm vụ hoàn thành! Chỉ là động tĩnh hơi lớn chút." Mặt Nạ Bạc nói thoải mái.

Ngỗi Tân bước về phía Hoa Hồng Gai, nhưng đúng lúc này, thái dương cô giật mạnh một cái.

Ánh mắt cô chuyển sang chiếc xe máy đang bốc cháy dữ dội, nó đang đè lên thi thể của Mãng Xà ở bên dưới.

Ngón chân cháy đen của hắn khẽ co giật.

Đột nhiên, hắn mở bừng mắt, nhấc bổng chiếc xe máy lên ném thẳng về phía Ngỗi Tân.

"Tao vốn định chuẩn bị xong xuôi mới uống nó..." Mãng Xà nhổ ống thuốc chứa "Thần Huyết" ra khỏi miệng, từ trong biển lửa chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu như thấm đẫm máu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play