Cuộc họp lần này không mang lại cho Ngỗi Tân bất kỳ thông tin hữu ích nào. Nội dung chủ yếu xoay quanh việc điều phối công việc. Điều thu hoạch lớn nhất của cô là gặp được toàn bộ thành viên của tổ Hiện Trường và ghép nối khuôn mặt một số người với thông tin trên hồ sơ.

Hồ sơ không bao gồm toàn bộ thông tin về các thành viên của tổ Hiện Trường. Một số chỉ có mô tả ngắn gọn một, hai câu cùng với cái tên. Những ai có hồ sơ chi tiết hơn đều đã làm việc trong tổ ít nhất một năm và đạt được một số công trạng, lớn hoặc nhỏ. Còn những người ít tiếng tăm và không có thành tích nổi bật thì hồ sơ của họ chẳng có giá trị gì.

Sau khi cuộc họp kết thúc, các đội lần lượt rời khỏi phòng họp.

Lan Lam bước đến bên cạnh Ngỗi Tân: "Tan làm rồi, đi ăn liên hoan đi Tiểu Ngỗi."

"Liên hoan?" Ngỗi Tân hơi bất ngờ.

Việc tổ chức một buổi ăn uống để gắn kết tình cảm khi có đồng nghiệp mới gia nhập là quy trình quen thuộc ở mọi tổ chức. Nhưng Ngỗi Tân chưa từng có ý định xây dựng mối quan hệ sâu sắc với những người trong Thế giới Thứ Hai. Đối với cô, giao tiếp với người khác chỉ giới hạn trong việc trò chuyện và đùa giỡn, còn chuyện ăn chung thì cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Là một đặc vụ giỏi, cô buộc phải có kỹ năng xã giao.

Cô từng xem một bộ phim gián điệp, trong đó nữ đặc vụ nói: "Cô biết tại sao tôi thành công không? Vì tôi đã đặt tình cảm vào đó, tình cảm thực sự. Họ cảm nhận được sự chân thành của tôi, nên họ tin tưởng tôi."

Tình cảm và sự tin tưởng cũng cần được mua bán. Chỉ khi đầu tư thời gian và công sức vào điều này mới có thể giành được lòng tin của người khác. Một bữa ăn chung là cách tốt để tăng cường sự gắn kết.

Lời mời từ đồng đội khiến Ngỗi Tân nhận ra rằng, cô không thể quá xa cách với những người xung quanh.

"Mọi người đều đi, đội trưởng mời đó." Lan Lam nói.

Giang Minh bước tới bên kia Ngỗi Tân: "Sắp điều đến cảng rồi, sau này có lẽ không còn thời gian rảnh rỗi như hôm nay nữa, phải thư giãn thật tốt vào ngày cuối cùng này chứ."

"Ngày mai có nhiệm vụ tuần tra, chúng ta không uống rượu." Lưu Khang Vân nhắc nhở. "Ăn chung một bữa là đủ rồi."

"Có người mời thì tất nhiên phải đi rồi." Sau một thoáng suy nghĩ, Ngỗi Tân đồng ý.

Thư Húc Nghiêu băng qua đám đông đến bên cạnh đồng đội: "Còn mười phút nữa tan làm, về phòng nghỉ thay đồ thường phục, tập hợp ở tầng một."

"Rõ." Lan Lam huýt sáo.

"Đúng rồi, Ngỗi Tân, cô muốn ăn gì? Tôi sẽ đặt trước." Thư Húc Nghiêu mỉm cười.

Ngỗi Tân nghĩ một lúc: "Thịt. Chỉ cần có thịt là được."

Sự ghê tởm do sinh vật dị chủng gây ra đã tan biến. Cô tập luyện liên tục suốt buổi chiều khiến cơ thể rơi vào trạng thái thiếu năng lượng nghiêm trọng, dạ dày đói đến mức cồn cào.

"Vậy thì ăn đồ nướng đi." Thư Húc Nghiêu đề nghị. "Ở trung tâm thành phố có một quán thịt nướng khá ngon."

Mọi người trở về phòng thay đồ. Khi đi vệ sinh, Ngỗi Tân tiện thể mở vòng tay thông minh ra để kiểm tra tin nhắn. Red không gửi gì mới, nhưng Mặt Nạ Bạc thì lại tiếp tục gửi cho cô một đống tin nhắn.

"Chưa bị lộ đấy chứ?"

"Tôi không rõ cô bị bắt nên không thể trả lời tin nhắn, hay chỉ đơn giản là không có thời gian… Cô ổn chứ? Nếu cô bị bắt, Red chắc chắn sẽ báo cho tôi biết."

"Tôi đến tổng bộ để nâng cấp trang bị, lấy thêm vũ khí, còn mang về cho cô một chiếc mặt nạ ngụy trang chuyên nghiệp."

"Hôm nay bận quá, chưa kịp ăn."

"Tối nay cô về khu an toàn hay về nhà?"

Ngỗi Tân thờ ơ nhắn lại: "Chưa bị lộ, còn sống, tối nay về nhà. Tự lo bữa tối đi."

Mặt Nạ Bạc lập tức trả lời bằng một chuỗi dấu chấm lửng.

"Đội trưởng lái xe... Anh ấy đến kìa!" Lan Lam chỉ về phía cửa lớn của sảnh tiếp tân.

Một chiếc xe thể thao màu xanh lam rực rỡ dừng lại trên khoảng sân trống trước tòa nhà Cục Truy Bắt. Đường nét sắc bén của nó khiến người ta liên tưởng đến một con cá mập săn mồi. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra Thư Húc Nghiêu đang ngồi bên trong.

Anh ta đã thay sang một chiếc áo thun đen đơn giản, phong thái hoàn toàn khác biệt so với khi mặc quân phục.

"À... Ừm." Ngỗi Tân muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

"Để tôi nói thay cô nhé, chiếc xe này quá phô trương, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của đội trưởng." Giang Minh nhướn mày, "Ngồi lên trông cứ như một cậu ấm nhà giàu đang đưa một đám bè mà không phải bạn đi dạo phố chơi."

"Lão Giang, đừng nói vậy." Lan Lam cười tủm tỉm, mở cửa xe cho Ngỗi Tân lên trước, "Đội trưởng vốn dĩ chính là cậu ấm nhà giàu mà."

Lưu Khang Vân, người thật thà nhất đội bổ sung: "Nhưng chúng ta không phải đám bè không phải bạn của đội trưởng."

Thư Húc Nghiêu: "... Tôi nghe thấy hết những gì các cậu nói đấy nhé."

Ngỗi Tân ngồi vào ghế, tựa lưng điều chỉnh tự động để phù hợp với tư thế ngồi của cô.

Bên trong xe phảng phất một mùi nước hoa dễ chịu, hương thơm nhẹ nhàng, không hề gây khó chịu chút nào.

"Chiếc xe này thật ngầu, chất chơi đấy." Ngỗi Tân bình luận, "Chỉ là tôi không ngờ gu thẩm mỹ của đội trưởng lại như thế này."

"Xe này là người nhà mua, không phải gu của tôi." Thư Húc Nghiêu bất đắc dĩ đính chính.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe thể thao tự động điều chỉnh hướng đi theo chỉ dẫn của hệ thống định vị, loa phát nhạc khẽ vang lên một bản piano dịu dàng.

Chỉ có xe cảnh sát mới có quyền bay trong khu vực nội thành, còn xe cá nhân chỉ được phép chạy trên mặt đất. Tuy nhiên hầu hết các dòng xe thể thao cao cấp đều có hai chế độ lái: chạy trên mặt đất và bay lơ lửng, một tính năng được thiết kế dành cho đám con nhà giàu đua xe tại các đường đua ở ngoại thành.

Hệ thống định vị lựa chọn tuyến đường ít đông đúc nhất, chỉ mất hai mươi phút là bọn họ đã đến nhà hàng.

Tấm biển hiệu nổi ba chiều hiển thị tên nhà hàng: "Quán Nướng Dị Bang".

"Dị Bang?" Ngỗi Tân nhìn bảng hiệu, hơi sững lại.

Thế giới Thứ Hai đã thống nhất toàn cầu, dù các khu vực có quyền tự trị rất cao nhưng toàn bộ thế giới chỉ có một chính phủ duy nhất – Chính phủ Liên Bang. Trên lý thuyết thì mọi cư dân đều thuộc một quốc tịch, không có thứ gọi là "người dị bang".

"Chủ nhà hàng này là người vùng cực địa di cư đến thành phố Hắc Hải, phong cách ẩm thực của bọn họ khá hoang dã, nhiều thịt, chắc cô sẽ thích." Thư Húc Nghiêu đỗ xe.

Một người phục vụ tóc vàng mắt xanh nở nụ cười rạng rỡ bước tới: "Phòng quý khách đã đặt nằm ở tầng ba, xin mời đi thang máy."

Sau đó anh ta quay sang đồng nghiệp bên cạnh nói một tràng ngôn ngữ mà không ai hiểu được… Ngỗi Tân nghe mà cảm thấy hơi kỳ quặc, ngôn ngữ này sao lại giống tiếng Nga thế nhỉ?

"Mỗi lần nghe họ nói tiếng địa phương của mình, tôi đều có cảm giác như trong miệng bọn họ có lắp lò xo vậy." Lan Lam lẩm bẩm.

Những đồng đội còn lại đồng loạt gật đầu tán thành.

Đây là một xã hội đa chủng tộc, đa ngôn ngữ, mỗi khu vực đều có một ngôn ngữ thông djng chung khác biệt. Ngỗi Tân cảm thấy Thế giới Thứ Hai về cơ bản chính là một dòng thời gian song song của Thế giới Thứ Nhất. Ngôn ngữ chính thức ở khu vực cô sinh sống là tiếng Trung, còn những người phục vụ da trắng tóc vàng này nói một thứ tiếng rất giống với tiếng Nga… Có lẽ ngôn ngữ ở các khu vực khác cũng tương ứng với tiếng Anh, Đức, Pháp trong thế giới kia.

Vùng Đất Đỏ Thẫm là một trò chơi mang tính toàn cầu, có không ít người nước ngoài tham gia. Trên diễn đàn thử nghiệm nội bộ trước đây, ngoài bài viết tiếng Trung còn có nhiều bài đăng của người nước ngoài, Ngỗi Tân đã từng dùng trình dịch để đọc chúng.

Thế giới Thứ Hai và Thế giới Thứ Nhất có chung hệ thống ngôn ngữ, điều này ít nhất giúp những người xuyên không như cô không cần lo lắng về vấn đề giao tiếp với dân bản địa.

Nhà hàng này theo phong cách tối giản, không có đồ trang trí rườm rà, vừa bước vào phòng đã có thể ngửi thấy hương vị nồng nàn của gia vị và thoang thoảng mùi than củi.

Một đầu bếp râu rậm đẩy xe phục vụ, đặt nguyên một con cừu quay lên trên bàn ăn. Bên dưới con cừu lót đầy hành tây, khoai tây, cà rốt và súp lơ.

Đầu bếp dùng tiếng phổ thông có pha chút giọng địa phương lơ lớ giới thiệu: "Gia vị thiên nhiên, than củi thuần khiết, không phải hương liệu tổng hợp hay than nhân tạo! Đồ công nghiệp không thể tạo ra một món cừu quay hoàn hảo như thế này!"

Trong xe đẩy còn có một xô đá đựng vài chai rượu ướp lạnh, đầu bếp chuẩn bị mở nắp nhưng Thư Húc Nghiêu đã giơ tay ngăn lại: "Mang rượu cất đi."

"Rượu này là tặng kèm khi gọi cừu quay." Đầu bếp nhiệt tình thuyết phục, "Ăn thịt nướng mà không uống rượu thì chẳng có linh hồn đâu! Phải ăn thịt lớn, uống rượu mạnh mới đúng điệu!"

Thư Húc Nghiêu lại từ chối lần nữa, đầu bếp đành tiếc nuối đặt lại dụng cụ mở nắp.

Phần lớn mọi người bây giờ đều ăn thịt tổng hợp, giá của thịt thật đắt gấp ba lần thịt nhân tạo. Một con cừu quay nguyên con thế này chắc chắn có giá trên trời. Có điều Thư Húc Nghiêu đã lái được một chiếc xe thể thao đắt đỏ thế kia thì bữa ăn này với anh ta có lẽ chẳng khác gì cây me rụng lá.

Anh ta rót nước trái cây cho mọi người, nâng ly: "Hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng. Đội Bảy bốn người của chúng ta đã có thêm thành viên thứ năm – một đồng đội mới đáng tin cậy." ( truyện trên app t.y.t )

"Cùng nhau cố gắng nhé, Tiểu Ngỗi." Lan Lam nâng ly.

"Mọi người ở đây đều là những người đáng tin cậy. Là đồng đội, chúng ta còn nhiều thời gian để làm việc chung, hãy hợp tác thật tốt nhé." Giang Minh mỉm cười nâng ly. "Chào mừng cô, Ngỗi Tân."

Người nâng ly cuối cùng là Lưu Khang Vân: "Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ hướng dẫn. Hoan nghênh cô gia nhập."

Ngỗi Tân lần lượt chạm cốc với bọn họ, nghiêm túc nói: "Cảm ơn mọi người! Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành một đồng đội đáng tin cậy."

Sau bữa ăn no nê, vẫn còn thừa lại nửa con cừu nướng, mọi người mỗi người lấy một phần mang về nhà.

Ngỗi Tân từ chối đề nghị đưa cô về của Thư Húc Nghiêu, xách theo phần thịt cừu nướng, một mình lang thang trên đường phố trung tâm.

Dòng người qua lại tấp nập, ánh đèn neon chiếu sáng lên người cô, đủ loại quảng cáo hình chiếu hologram liên tục thay đổi trên các tòa nhà. Nhưng lần này cô không còn nhìn chúng với ánh mắt tò mò và kiên nhẫn như lần đầu tiên nữa.

Ngỗi Tân không muốn về nhà. Về nhà nghĩa là phải đối mặt với Mặt Nạ Bạc, phải bàn bạc với Red về kế hoạch hành động sau khi cô được điều đến Đội An Ninh Bờ Biển, còn phải lo chuyện nội gián.

Tất cả những điều này khiến cô mệt mỏi.

Đây là ngày thứ tư, chỉ mới là ngày thứ tư kể từ khi cô xuyên đến thế giới này.

Ngày đầu tiên, Ngỗi Tân nằm trong khoang trị liệu dưỡng thương. Trên đường về nhà vào buổi tối, cô chạm mặt hai tên cướp, và đó là lần đầu tiên cô giết người.

Ngày thứ hai, cô tập trung nghiên cứu tài liệu, cố gắng học hỏi kiến thức về thế giới này. Hôm đó trôi qua khá yên bình.

Ngày thứ ba, cô nhận nhiệm vụ thực địa, trong lúc làm nhiệm vụ đã bắn chết người chơi Sài Kiếm. Buổi tối, cô gặp gỡ thành viên của tổ chức Cơ Giới Bình Minh, trên đường về lại bị nội gián phục kích, suýt mất mạng.

Hôm nay là ngày thứ tư, cô đã vượt qua bài kiểm tra của các tổ trưởng trong Cục Truy Bắt, chính thức được nhận vào làm việc, và được Thư Húc Nghiêu dẫn đi huấn luyện nhập môn.

Nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong mấy ngày nay, Ngỗi Tân nhịn không được mà chửi thề: "Mẹ nó, cuộc sống khốn kiếp gì thế này?!"

Cô chỉ muốn giơ ngón giữa với ông trời.

Cuộc sống này thực sự "phong phú" quá mức rồi. Chưa bao giờ cô được sống một cuộc đời "phong phú" đến vậy! Mới có mấy ngày ngắn ngủi, cô đã tiến hóa thành bậc thầy quản lý thời gian—ban ngày làm việc cho Cục Truy Bắt, ban đêm làm việc cho Cơ Giới Bình Minh, tranh thủ thời gian giữa hai công việc để học hỏi, tự nâng cao bản thân...

Bây giờ là buổi tối ngày thứ tư, Ngỗi Tân vẫn chưa về nhà. Cô chậm rãi đi trên đường, thỉnh thoảng kiểm tra vòng tay xem có tin nhắn mới hay không, muốn biết xem tối nay còn có "bất ngờ" gì đang chờ đợi mình.

Nhưng trong lòng cô hoàn toàn bình thản. Dù là bất ngờ hay kinh hoàng, cô vẫn có thể giữ vững cảm xúc của mình. Bất kỳ ai phải đối mặt với nhiều lần sinh tử trong bốn ngày liên tiếp như cô thì tâm lý cũng sẽ đạt đến một cảnh giới mới.

Giống như lần đầu tiên vào nhà ma sẽ bị dọa giật mình, nhưng nếu đi nhiều rồi thì sẽ không còn sợ nữa. Thậm chí khi thấy ma nhào ra nhe nanh múa vuốt còn có chút buồn cười.

Dù tối nay "bất ngờ" vẫn chưa tìm đến nhưng Ngỗi Tân vẫn có linh cảm rằng, đêm nay chắc chắn không thể trôi qua một cách bình yên.

Và đúng như dự đoán.

Red gửi tin nhắn: "Phú Bà, đã xác định được nội gián, đúng như cô đoán—là Mãng Xà."

"Có kế hoạch chưa?" Giọng điệu Ngỗi Tân lạnh lẽo.

Red đáp: "Giết Mãng Xà, lấy máu hắn rồi mang đến cho tôi. Cô biết siêu năng lực của tôi mà, chỉ cần có máu thì hắn sẽ không còn bí mật nào trước mặt tôi nữa. Tôi phải biết rốt cuộc hắn là nội gián của phe nào."

Siêu năng lực của Red liên quan đến đọc ký ức? Và vật môi giới là máu sao?

"Được." Ngỗi Tân ngừng một chút rồi hỏi, "Còn về Hoa Hồng Gai?"

"Cô ta không có vấn đề gì." Red nói, "Cô ta sẽ phối hợp với cô, tôi rất yên tâm về năng lực của cô ta."

"Ừm." Ngỗi Tân đáp, "Tôi hiểu rồi."

"Càng nhanh càng tốt, Phú Bà." Red nói, "Nhiệm vụ đánh sập cảng neo của chúng ta không thể có sơ suất. Tốt nhất nên ra tay trong vòng hai ngày tới để triệt tiêu nguy hiểm từ sớm. Tôi và Pha Chế đều không có năng lực chiến đấu nhưng có thể hỗ trợ từ xa. Nếu cô cần thêm người thì có thể gọi về tổng bộ... Nhưng với tính cách của cô, tôi nghĩ cô sẽ thích tự mình ra tay xử lý phản đồ hơn, đúng chứ?"

Ngỗi Tân cúp máy, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Nội gián là Mãng Xà, đúng như trực giác của cô đã chỉ ra.

Cô dừng chân tại một ngã tư nhộn nhịp, đèn giao thông sáng rực, dòng người tấp nập qua lại. Cô đứng đó lặng lẽ suy tính cách để giết Mãng Xà một cách an toàn và chắc chắn nhất.

Cô bình tĩnh suy luận, lạnh lùng lập kế hoạch giết người.

Kế hoạch thứ nhất: Lấy danh nghĩa nhiệm vụ để dụ Mãng Xà ra ngoài, sau đó cùng Mặt Nạ Bạc và Hoa Hồng Gai mai phục giết hắn.

Kế hoạch thứ hai: Để Hoa Hồng Gai theo dõi hành tung của Mãng Xà, tìm cơ hội bắn tỉa hắn trên con đường mà hắn chắc chắn sẽ đi qua.

Cả hai phương án đều có thể thực hiện, nhưng có một điểm mấu chốt—bọn họ chỉ có một cơ hội. Một khi Mãng Xà phát hiện ra điều bất thường, nhiệm vụ sẽ thất bại. Khi biết thân phận nội gián của mình đã bại lộ, hắn sẽ không bao giờ cho bọn họ cơ hội ra tay lần thứ hai.

"Cậu có súng trong đống thiết bị mang về không?" Ngỗi Tân nhắn cho Mặt Nạ Bạc.

"Có súng lục, có bom mini." Mặt Nạ Bạc lập tức trả lời. "Đạn thì chỉ mang được một hộp nhỏ, nhiều quá không xách nổi."

"Không đủ. Đến kho vũ khí ở cảng lấy một khẩu súng bắn tỉa, nếu có mẫu K80 thì lấy, không có thì lấy loại khác." Ngỗi Tân nói. "Mang thêm nhiều đạn vào."

"Được… Xem ra tôi phải chạy vài chuyến rồi, một lần không lấy hết được." Mặt Nạ Bạc than vãn.

Ngỗi Tân suy nghĩ một chút, để đảm bảo tinh thần làm việc của Mặt Nạ Bạc, cô thuận theo dỗ dành: "Tôi có mang thịt cừu nướng về."

"Đi kho vũ khí ngay đây!" Mặt Nạ Bạc nhắn lại với tốc độ nhanh hơn hẳn.

Đèn xanh sáng lên, Ngỗi Tân hòa vào dòng người băng qua đường đến trạm chờ tàu điện.

Trong lúc chờ tàu đến, cô tính toán mọi khả năng có thể xảy ra, cố gắng đảm bảo kế hoạch giết người lần này không có bất kỳ sơ hở nào.

Thứ thúc đẩy cô chủ động, cẩn trọng và kiên quyết muốn giết chết Mãng Xà không phải là mệnh lệnh của Red, cũng không phải nỗi sợ thân phận nội gián bị bại lộ, mà là khát khao báo thù.

Một khát khao báo thù mãnh liệt.

Ngỗi Tân không thể chấp nhận việc một kẻ từng muốn lấy mạng mình lại có thể sống nhởn nhơ trên đời. Đây là lần đầu tiên cô thật sự mong một người phải chết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play