29.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về căn nhà nhỏ khi mới thành thân với Trần Bình. Hắc Bạch Vô Thường đến đón ta, nói rằng sau khi chết, con người sẽ được trở về nơi mà sinh thời chấp niệm sâu nhất để nhìn lại lần cuối.
Nghe vậy, ta thoáng ngẩn người. Ta đưa mắt quan sát xung quanh. Một tiểu trạch viện ba gian. Sân vắng, vật liệu thô sơ, so với cung điện Ung vương thì không biết nghèo nàn hơn bao nhiêu lần.
Chỉ cái nơi rách nát này thôi, mà ta lại lưu luyến đến thế ư?!
Đang lúc ta kinh ngạc không thôi, ánh mắt bỗng khựng lại. Lờ mờ trong tầm nhìn, dưới tán cây đa lớn, bóng dáng của Trần Bình lại xuất hiện. Hắn cúi người, xắn tay áo, giặt quần áo cho ta. Cánh tay vung lên mạnh mẽ, cây gậy gỗ trong tay vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung. Từng nhịp, từng nhịp đập xuống, đánh vỡ con đê trong lòng ta.
Những cảm xúc, những hồi ức trào dâng, làm đảo lộn cả tâm trí ta. Ta bất giác bước đến gốc cây đa. Nhưng mỗi một bước đi, ký ức ngày xưa lại như lưỡi d.a.o sắc bén, cắt nát đôi chân ta. Nỗi đau khiến ta khó mà tiếp tục.
Ta nhớ lại. Hồi đó, chúng ta rất nghèo. Trần Bình vì muốn ta được gả vào nhà hắn trong vinh quang, đã vay nợ không ít. Nhưng hắn lại không nỡ để ta chịu khổ. Ban ngày hắn làm việc trong quân doanh, ban đêm lại ra bến tàu bốc vác. Vừa rảnh được chút, không có tiền thuê hạ nhân, hắn lại vội vã quay về, tự mình lo hết thảy việc trong nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play