Bạch Vô Thường vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn khoanh tay đứng dựa vào góc tường, ánh mắt dừng lại trên những sợi xích quấn quanh người ta, như đang suy tư điều gì. Nhưng sau nhiều lần đến thăm, hắn không còn lặng lẽ biến mất như trước nữa. Mỗi lần rời đi, hắn cũng học theo Hắc Vô Thường, khẽ giơ tay chào ta.
Năm thứ hai, ta miễn cưỡng có thể đẩy được một số đồ vật. Mỗi khi có ai dựa vào bức tường bên ngoài mà nói chuyện phiếm, ta lập tức tò mò trèo lên tường, ghé tai nghe ngóng.
Bọn họ nói, Trần Bình không biết điều. Đường đường là công chúa hạ mình ở bên hắn, thế mà cũng không thấy hắn lo liệu chuyện hôn sự. Bọn họ lại thương xót cho tấm chân tình của Cao Gia Di.
Cuối cùng, câu chuyện xoay sang ta. Một đám ông già bà cả xì xào bàn tán, mắng ta không ra gì. Ta giận đến mức đập nát tất cả những gì có thể đập trong phủ. Mẹ nó, c.h.ế.t rồi mà còn bị đặt điều, đúng là ức h.i.ế.p người c.h.ế.t không biết mở miệng mà!
Cũng thật trùng hợp, ngay lúc ta nhấc cái bình sứ cảnh thái lam cao đến nửa người định ném ra ngoài, Hắc Bạch Vô Thường vừa vặn bước vào. Hắc Vô Thường đi trước, lẽ dĩ nhiên trở thành kẻ bị đập trúng. Chiếc bánh bao vừa mua ngoài phố trong tay hắn lăn lóc đầy đất. Hắn vừa bò dậy vừa chửi ầm lên, oán giận nói với ta:
"Không phải chứ, Thường Niệm, cái tính này của ngươi thật sự phải sửa đổi đi thôi! Dữ dằn thế này, ai chịu nổi hả?!"
Ta mím môi, không đáp, chỉ đổi chủ đề:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play