Thái Tử có thái độ thân mật như vậy, một chút cũng đều không giống người mới bị phạt quỳ trước cửa điện Chính Nguyên suốt một đêm vì ta, hơn nữa còn bị cấm túc ở Đông Cung.
Ta không ngồi xuống bên cạnh hắn mà chọn một chiếc ghế dựa để ngồi. Hắn phát ra một tiếng cười nhẹ, cũng không giận dỗi gì mà tiếp tục ném thẻ vào bình rượu, vừa không hỏi vì sao ta tới cũng không đuổi ta đi.
Ta nhìn hắn ném một lát mới mở miệng, "Tại sao ở trước mặt phụ hoàng ngươi lại không nói gì cả?"
Chiếc thẻ trong tay Thái Tử vừa lúc rơi vào miệng bình, phát ra một tiếng "Đinh" thanh thúy, "Có gì đâu mà nói."
Hắn đứng dậy khỏi chiếc thảm lông, bởi vì động tác này mà cổ áo hắn càng có vẻ mở rộng, ta gần như có thể nhìn đến tận bụng hắn. Ta không khỏi quay mặt đi, mắt ta chỉ thấy được loáng thoáng góc áo hắn.
Hắn đi đến trước mặt ta, đột nhiên khom lưng rồi vòng tay bám lên tay vịn để áp sát ta lên ghế dựa. Lưng ta tự nhiên thẳng đứng trong vô thức, phòng bị mà nhìn hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play