Muốn nói chuyện với Thải Ông cũng chẳng dễ dàng gì. Từ sau khi mang thai, Lâm Trọng Đàn gần như không rời ta nửa bước. Hắn như bóng với hình, như thể sợ chỉ cần ta khuất khỏi tầm mắt, mọi thứ sẽ sụp đổ.
May mắn là… cuối cùng cũng có một ngày ta tìm được cơ hội.
Ta lấy cớ nói chân sưng đau, bước đi khó nhọc. Bất kể Lâm Trọng Đàn xoa bóp thế nào, ta vẫn không ngừng lắc đầu, nói không thoải mái. Hắn ban đầu định bảo Nữu Hỉ đi gọi đại phu, nhưng tuyết rơi dày, Nữu Hỉ đi sẽ chậm. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là tự mình rời đi.
Vừa xác định hắn đã đi khỏi, ta lập tức đến bên cửa sổ.
“Thải Ông!” — ta khẽ gọi.
Không quá vài nhịp thở, Thải Ông từ đâu đó bay tới, hạ cánh lên vai ta, nhẹ nhàng dùng đầu cọ lấy gương mặt ta. Đã bao nhiêu tháng ta không gặp người khác đến nỗi chỉ chạm vào lớp lông mượt kia thôi, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT