Ta từng cảm nhận được lạnh giá của xương trắng, nhưng lần này mới thực sự thấu hiểu. Lưng ta tựa vào bình phong, đầu gối mơ hồ chạm phải nét sơn thủy họa trên mặt vải mỏng.
Không chịu nổi, nhục nhã, sợ hãi tất cả những cảm xúc ấy đồng loạt trỗi dậy trong lòng. Ta ngẩng đầu nhìn Lâm Trọng Đàn gần ngay trong gang tấc, giọng khản đặc van xin hắn. Nhưng cũng giống như trước kia, lời ta không có chút trọng lượng nào. Hắn thậm chí còn đưa tay, ấn chặt đầu gối ta xuống.
Trời bên ngoài vẫn chưa tối, vì thế ta có thể thấy rõ gương mặt hắn. Hắn đang chăm chú nhìn về nơi khác, đại khái là cảm nhận được ánh mắt của ta nên mới chậm rãi liếc mắt nhìn sang. Ánh mắt ấy sâu thẳm như nước ngầm, lặng lẽ chảy xiết dưới làn băng lạnh.
Ở Lâm phủ, ta từng nghe thị nữ lén bàn luận, nói chỗ đẹp nhất trên khuôn mặt hắn là gì—có người nói môi, có người nói mũi. Nếu để ta chọn, ta nhất định chọn đôi mắt kia.
Có câu: “Mắt sáng như lưu ly, tâm như thu thủy.”
Ta đã từng cho rằng mắt hắn là như thế.
Phần lớn thời gian Lâm Trọng Đàn nhìn ta đều là ôn hòa, hắn gần như chưa từng nổi giận với ta, dù ta là Lâm Xuân Địch hay Khương Tòng Hi. Nhưng sự ôn hòa ấy, giờ ta nghĩ lại, chỉ là ngụy trang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play