“Ta làm sao có thể biết loại đồ vật này chứ!”
Giọng Việt Phi Quang lạnh lẽo như lớp băng mỏng lướt qua đầu ngón tay. Khi ánh mắt hắn chạm vào ta, dường như có điều gì muốn kiềm nén, nhưng rốt cuộc chẳng thể khống chế trọn vẹn. Khóe môi khẽ nhấc, tựa như cười mà chẳng phải cười, tựa như giận mà chẳng phải giận. Hình như hắn.. đang khổ sở.
Thế rồi, hắn thản nhiên bung quạt giấy, nửa khuôn mặt giấu sau sắc trắng nhàn nhạt. “Mấy ngày không gặp, tài ăn nói của tiểu Dư công tử lại tiến bộ không ít. Nếu khi trước cũng có bản lĩnh như vậy, e rằng Kiều Liên cô nương đã chẳng chướng mắt ngươi.”
Dù có ngốc đến đâu, ta cũng nghe ra ý châm chọc trong lời hắn.
Suýt nữa thì ta quên mất—trên danh nghĩa, hai người này giờ là đối thủ.
Sợ rằng tiếp tục dây dưa sẽ khiến thân phận Lâm Trọng Đàn bại lộ, ta liền cắt ngang: “Giờ cũng không còn sớm, tiểu Dư công tử, ngươi nên xuất cung trước đi.”
Còn chưa kịp mở lời với Việt Phi Quang, hắn đã tùy tiện tiếp lấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT