Khi hồi cung, trời đã hửng sáng, phía chân trời nhuộm một màu trắng nhạt như bụng cá. Ta ngồi trong xe ngựa, khoác áo choàng tím của Lâm Trọng Đàn, trong lòng ôm một bình nước nóng. Còn hắn thì đang dùng trứng gà ấm lăn nhẹ lên mắt ta.
Ta vẫn chưa thoát khỏi cảm giác hỗn loạn từ chuyện vừa xảy ra, đầu óc mơ hồ, thân thể không kìm được mà run lên nhè nhẹ.
Lúc ấy, ta thật sự nghĩ mình sẽ chết. Lâm Trọng Đàn như đang nhấm nháp một món ăn mỹ vị, nhất là khi hắn xoa nắn hai chân ta. Ta đến cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể khe khẽ hít vào, toàn thân bất giác run rẩy.
"Đôi mắt còn đau không?" Giọng Lâm Trọng Đàn kéo ta về hiện thực. Ta ngẩn ra một chút mới nhìn hắn. Cả hai đều thức trắng một đêm, vậy mà hắn chẳng hề có chút mệt mỏi, thậm chí sắc mặt còn tốt hơn trước.
Hắn bắt gặp ánh mắt ta, nhẹ nhàng lướt ngón tay lên má ta. “Sao không nói gì? Đau đến mất giọng rồi à?”
Ta không đáp, chỉ quay mặt đi. Hắn cũng không giận, lặng lẽ đổi sang ngồi phía bên kia. Ta thấy vậy, dứt khoát quay đầu sang hướng ngược lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play