Lâm Trọng Đàn nghe vậy liền nhìn ta rất lâu không nói, ánh mắt ấy khiến ta mơ hồ có cảm giác bản thân như con mồi bị hắn dõi theo. Nhưng khi ta nhìn kỹ thần sắc hắn, dường như chỉ là ảo giác mà thôi.
“Ngươi sao không nói gì?” Có lẽ vì chột dạ, lần này lời ta nói trước mặt hắn lại trở nên thiếu tự tin. Ai bảo chính ta đã hứa sẽ sớm tới đón hắn, vậy mà bây giờ lại không làm được.
Lời nói không giữ được, ta đâm ra càng thấy áy náy.
Lâm Trọng Đàn không trả lời câu hỏi ấy, mà lại kéo tay ta.
Bàn tay hắn ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta rồi mới chậm rãi cất lời: “Nhiều ngày nay, ta vẫn nghĩ không biết ngươi có còn tới gặp ta nữa hay không. Ta hỏi Lâu Xuyên, nhưng bọn họ đều không chịu nói. Nếu ngươi không đến, ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đợi.”
Hắn càng nói, lòng ta càng nặng trĩu. Là ta không phải, dù không ra khỏi cung được, cũng nên phái người đến báo tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play