Ta cắn răng, khập khiễng chống dậy nửa người trên, ngón tay run rẩy sờ lên mặt Lâm Trọng Đàn. Rõ ràng mặt hắn vẫn còn ấm… sao có thể… sao có thể đã chết?
“Đàn Sinh… ngươi đừng đi… cầu ngươi, ta cầu ngươi… ngươi không cần đi mà…”
Ta lẩm bẩm như kẻ điên, cổ họng khản đặc, ngay cả tiếng cũng không còn trọn vẹn. Mọi ký ức như đèn kéo quân xô đến, chồng chất ép nát thần trí, như thể nhấn chìm ta trong biển người đã chết.
Năm ấy Thất Tịch, ta, Lâm Trọng Đàn, còn có Lương Cát, cùng đi trên con đường phồn hoa nhất kinh thành. Đèn lồng treo cao, chợ đêm sáng rực, tiếng cười người hòa trong khói lửa nhân gian, lúc ấy mọi thứ đều tốt đẹp, đều… còn sống.
Khi ấy biết bao nhiêu cô nương len lén ngắm nhìn Lâm Trọng Đàn, túi thơm trong lòng hắn chất cao, còn ta thì không có lấy một cái. Lương Cát chỉ biết cười, ánh mắt chẳng thèm đoái hoài ai, còn ta lại bị Bạch Li cười nhạo đến mức giận mà không nói được lời nào.
Ngày đó, hắn ôm ta tránh né một đám cô nương gan lớn, trực tiếp bế ta lên kiệu, nói ta thay hắn chắn một chút. Ta vừa xấu hổ vừa giận, nhưng vẫn nghe theo. Ta chưa từng nghĩ, khoảnh khắc ấy lại trở thành ký ức cuối cùng có thể cười giữa hắn và ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play