“Tiểu Địch?”
Lâm Trọng Đàn nhìn chằm chằm ta, tay trái vẫn nắm chặt lấy tay ta. Nhìn thấy nước mắt trong mắt ta, hắn dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt lệ rơi xuống, giọng trầm thấp hỏi:
“Đau không?”
Ta khẽ lắc đầu. Ta muốn nói với hắn rằng ta đang cảm thấy rất kỳ lạ—ta nghe thấy giọng nói của ai đó, những thanh âm vang vọng trong đầu, lúc thì gọi ta là Tòng Hi, lúc lại gọi ta là Phùng Thư.
Nhưng khi lời sắp thốt ra, ta lại chẳng thể nói được gì. Trong sự mơ hồ, ta quay đầu nhìn vào tấm gương Tây Dương. Người trong gương cũng đang nhìn ta, mái tóc dài xõa xuống, gương mặt ửng đỏ, thân mật tựa sát vào người bên cạnh.
Chắc chỉ là ảo giác do tiếng sấm mà thôi. Không có ai nói chuyện cả, tất cả chỉ là ta nghe nhầm.
Ta ôm lấy cổ Lâm Trọng Đàn, không rõ là đang che giấu hay là buông thả bản thân. Ta tiếp tục chủ động dâng lên, nhưng không bao lâu, ký ức xưa lại tràn về trong đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT