“Chắc chắn là thật chứ?”
Tô Bắc có hơi bực bội: “Là Đường Ứng đi làm, cậu ấy tìm đại một bệnh viện nào đó, canh chừng cả quá trình, không ai có thể nhúng tay vào.”
“Được, anh sẽ lập tức qua đó, nếu vẫn là giả, Tô Bắc, hừ.”
Âm thanh cuối cùng của Tô Tu, rõ ràng là đang đe dọa.
Tô Bắc bất giác rùng mình một chút, nhưng cũng phát cáu: “Nếu đó không phải thật, em sẽ tự tháo đầu mình ra, đưa anh làm cầu đá.”
“Được!”
Tô Tu đồng ý nhanh gọn.
Tô Bắc: …
Không phải chứ, anh cả thật sự muốn lấy đầu mình ra làm cầu đá à?
Tô Bắc: … Anh cả để ý tới cái đầu của mình thật rồi!
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Tinh Tinh nghi hoặc hỏi Tô Bắc: “Anh ơi, nếu đầu anh bị tháo xuống, có phải anh sẽ biến thành quỷ hồn không?”
Tô Bắc: !!!
“Anh sẽ không chết đâu! Câu vừa rồi của anh chỉ là một phép ẩn dụ.”
Phép ẩn dụ?
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt, cô bé không hiểu cho lắm, cô bé nói được nhiều từ và viết được nhiều chữ, nhưng cô bé chưa từng được học hành bài bản.
Thường ngày ở đạo quán, chỉ có sư phụ và các sư huynh dạy cho cô bé.
Cô bé dành phần lớn thời gian để học đạo thuật, vì vậy nên phép ẩn dụ, đặt câu gì đó, cô bé đều không hiểu.
Tô Bắc nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của cô bé, cũng nhận ra được, rằng cô bé vẫn còn nhỏ.
Mới có ba tuổi rưỡi thôi.
“Không nói chuyện này nữa, đợi đến lúc anh cả đến, chúng ta sẽ nói rõ về chuyện của ngài Thạch Đại.”
Hai người tiếp tục ghi hình cho chương trình tạp kỹ.
Đạn mạc giờ đây như cá mập điên.
[Trời đất! Đây là anh Bắc à? Anh Bắc của tôi không phải là người lạnh lùng sao? Sao ở trước mặt anh cả lại biến thành gà con vậy?]
[Giọng của anh cả nghe hay quá, tai tôi muốn mang thai luôn rồi.]
[Tôi đoán anh cả chắc chắn là một mỹ nam!]
[Anh cả phải đến đấy, aaaa…, là ai phấn khích, chính là tôi!]
[Tổ chương trình, mấy người đừng có mà không biết điều, khi anh cả đến nhớ chụp rõ cho chúng tôi xem đấy!]
[Hu hu hu, thật xin lỗi anh Bắc, tôi muốn vượt tường một chút, giọng anh cả nghe hay quá đi, một chân tôi đã xuất tường rồi.]
[Chị em lầu trên mạnh dạn lên nào, cả người tôi đều xuất tường rồi.]
[Lại thêm một ngày ghen tị với Tiểu Tinh Tinh!]
…
Buổi chiều sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ được nghỉ trưa một chút, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy điều này rất hợp lý, mỗi ngày cô bé đều cần phải ngủ trưa.
Nghe nói có thời gian nghỉ ngơi, cô bé liền chạy lên lầu đi ngủ, mới một chút đã ngủ rồi.
Tô Bắc vừa rửa xong cái bát, đã chẳng thấy bóng dáng cô bé đâu, bước lên đẩy cửa ra thì thấy con bé đang nằm trên giường, nghiêng người, tay nhỏ nắm chặt, lông mi dài rũ xuống tạo thành vệt tối trên mi mắt, đôi má phúng phính hồng hào, đang ngủ rất ngon lành.
Tô Bắc nhẹ nhàng đóng cửa, nói nhỏ với cameraman: “Lát nữa xuống lầu nhẹ thôi, đừng đánh thức cục cưng.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Sau khi Tô Bắc xuống lầu, liền ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra chơi, cậu ấy đang xem hotsearch, mỗi một hotsearch về Tiểu Tinh Tinh, đều ấn vào xem.
Còn bình luận khen ngợi Tiểu Tinh Tinh vài câu nữa.
Sau khi thoát weibo, Tô Bắc mở video ngắn lên và bắt đầu xem video, nhưng tắt âm lượng.
Đạn mạc:
[Thật giống với lúc tôi còn chăm con, lúc con ngủ, tôi cũng xem video ngắn như vậy!]
[Xem video ngắn như vậy thật vô nghĩa!]
[Tôi có cảm giác anh Bắc đã bị đánh tráo rồi, tôi nhớ trước đây anh ấy không thích trẻ con cơ mà…]
[Anh Bắc, tôi không thích trẻ con, nhưng tôi thích em gái tôi, tình anh em này thật sự đã cảm động được trời đất, cá mập tôi sẽ chúc mừng cho họ.]
Tô Bắc lướt video ngắn một lát, rồi lên Taobao bắt đầu mua sắm, cậu ấy đột nhiên nhớ ra, em gái không đem theo nhiều quần áo, em gái của cậu ấy sao có thể không có quần áo mặc được!
Tô Bắc tìm kiếm, quần áo của bé gái ba tuổi rưỡi.
Kết quả ra một đống váy công chúa. Tô Bắc: …
Không biết nên mua loại nào.
Tô Bắc lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho thương hiệu cậu ấy thường xuyên hợp tác.
“Bên mấy người có thời trang trẻ em phiên bản giới hạn không?”
Tô Bắc cố hạ thấp giọng, sợ Tiểu Tinh Tinh sẽ thức giấc.
Đầu dây bên kia: ???
Đỉnh lưu Tô đây là muốn… làm trộm à?
Giở giọng tiểu nhân thế kia?
Đầu dây bên kia đáp lại một câu: “Đỉnh lưu Tô, bên chúng tôi là thương hiệu thời trang nam.”
Tô Bắc: …
“Công ty mấy người nên mở rộng phát triển hơn đi chứ, chẳng hạn như là mở rộng thêm mảng sản xuất thời trang trẻ em…”
Trước đây cậu ấy từng mặc qua, cảm thấy chất lượng của thương hiệu quần áo này quả thực không tồi.
Tiếc là, không có thời trang trẻ em.
Thương hiệu: …
“Ngài nói đúng, chúng tôi sẽ nỗ lực phát triển, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác với ngài.”
“Đợi thời trang trẻ em của mấy người.”
“Phải rồi, cậu có quen biết hãng thời trang trẻ em nào không?”
Thời trang trẻ em có quá nhiều thương hiệu, cậu ấy không biết cái nào tốt, bởi vì, trước đây cậu ấy cũng chưa từng mua.
Quần áo lúc nhỏ của em gái, đều do bố mẹ lo liệu.
Chủ yếu là mẹ lo.
Thương hiệu Phương liệt kê vài tên thương hiệu: “Mấy thương hiệu này đều không tệ.”
“Được.”
Tô Bắc lập tức tìm kiếm những cửa hàng của các thương hiệu đó, tìm thấy số điện thoại bèn gọi ngay để mua các mẫu phiên bản giới hạn, có vài loại váy có thể giao hàng ngay, nhưng vài loại khác cần phải đặt trước, phải tới nửa cuối năm mới ra mắt.
Tô Bắc đặt hết, thứ có thể giao cậu ấy đều sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh nhất để giao hàng.
Giải quyết xong chuyện quần áo, Tô Bắc lại nghĩ tới việc em gái chưa có điện thoại di động, nhưng mà, em gái mới ba tuổi rưỡi, dùng nhiều điện thoại e là không tốt lắm.
Sẽ có hại cho mắt.
Tô Bắc chỉ mua một chiếc đồng hồ thông minh, hừm, như vậy cậu ấy sẽ có thể gọi điện cho em gái bất cứ lúc nào, cũng không cần phải lo em gái nghiện điện thoại mà không có cách nào kiểm soát được.
Một công đôi việc.
Tô Bắc càng mua càng nghiện, chỉ trong chốc lát, đồ dùng cá nhân, đồ dùng trên giường, búp bê,… nghĩ ra thứ nào là cậu ấy mua thứ đó.
Còn có cả xe đồ chơi có thể lái được, cậu ấy cũng mua không ít.
Tất cả món đồ chơi này đều được đem đến biệt thự của cậu ấy, lúc đó cậu ấy sẽ mời em gái đến ở cùng, hê hê hê hê.
Cậu ấy quả là một cậu trai thông minh mà.
Đạn mạc:
[Sao anh Bắc cười trông gian xảo quá vậy?]
[Có cảm giác như khóe miệng của anh Bắc đều kéo dài đến tận mang tai, chậc chậc, người có em gái khác biệt hẳn mà.]
[Anh Bắc muốn làm chuyện xấu gì à? Cho tôi theo với!]
…
Một tiếng sau, Tô Tu tới nơi, bởi vì Tô Tu có thân phận đặc biệt, đạo diễn Lưu bèn bảo cameraman đang quay Tô Bắc tắt máy.
Nhân viên công tác đi ra ngoài, Tô Tu từ bên ngoài vội vào trong. ( truyện trên app t.y.t )
Cả người đầy bụi, vừa nhìn đã biết là chạy tới đây.
Tô Tu giơ tay nhìn lướt qua đồng hồ, nói với Tô Bắc: “Em có năm phút.”
Tô Bắc: …
Anh cả thật sự quá liều rồi.
Tô Bắc đưa ngay tờ xét nghiệm cho Tô Tu xem, Tô Tu xem xong, nhíu mày: “Tên cũng giống hệt nhau?”
“Đúng vậy.” Tô Bắc gật đầu.
“Chuyện kỳ lạ này chắc chắn có uẩn khúc.”
Tô Tu cất lại tờ xét nghiệm: “Anh sẽ phái người đi điều tra kĩ lưỡng về đạo quán Thái Vân.”
Dừng một chút, Tô Tu chợt nói: “Anh muốn gặp em ấy một chút, em ấy đâu rồi?”
Tô Bắc ra hiệu nhắc nhở anh: “Tiểu Tinh Tinh đang ngủ trên lầu, anh cả nói nhỏ thôi.”
Tô Tu ngẩng mặt lên nhìn về phía cầu thang, chợt thấy một bé con đang đứng ngay lối vào cầu thang tự lúc nào, bé con ấy vừa mới tỉnh ngủ, hai tay dụi mắt, ngáp nhẹ một cái, cô bé nhìn về phía bọn họ.
Khi nhìn thấy anh ấy, cô bé hơi chớp mắt, lon ton chạy xuống dưới, chạy đến trước mặt anh ấy, khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt rạng rỡ nhìn: “Anh là anh cả phải không?
“Anh cả trông thật đẹp.”
Tô Tu nhìn dáng vẻ của bé, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, các em trai khác không biết, hồi anh ấy còn bé, bố mẹ đã cho anh ấy xem qua ảnh chụp lúc nhỏ của hai người.
Cô bé trước mặt trông rất giống mẹ!