Thạch Đại nhìn, không nhịn được bèn cười: “Được thôi.”
Nói rồi, Thạch Đại nhìn về phía cameraman: “Tôi chết rồi, tôi không có tiền, làm phiền anh giúp tôi mua một cây kẹo mút cho em ấy, được không?”
“Đợi khi nào có dịp tôi báo mộng cho người nhà, họ sẽ trả tiền lại cho anh.” Tuy rằng trước khi chết cô ấy chưa kết hôn, nhưng trên cô ấy vẫn còn một người anh, dưới vẫn còn em trai và em gái, trong dòng họ hẳn là vẫn có người còn sống.
Cameraman nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt đầy hào hứng: “Được mà được mà, không cần lo về tiền đâu!”
“Bây giờ kẹo mút rẻ lắm!”
Một cây chỉ có năm hào, loại đắt hơn chút cũng chỉ tốn có mấy đồng, mười mấy đồng thôi.
“Lát nữa tôi sẽ đi mua ngay!”
“Cảm ơn chị Thạch Đại, cảm ơn anh trai quay phim.”
Vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh khẽ giãn ra, đôi mắt cong thành hình trăng non, trông thật đáng yêu.
Giải quyết xong chuyện của Thạch Đại, Tiểu Tinh Tinh lại vội chạy lên trên: “Chắc anh trai đã nấu cơm xong rồi, em phải lên ăn cơm đây.”
“Nhóm chị Thạch Đại thì sao?”
Thạch Đại nhẹ nhàng đáp: “Tôi về phòng đây.”
“Tôi, tôi cũng đi lên đây.”
Cameraman vội theo sau, nếu một mình anh ta ở lại chỗ này, lòng anh ta sẽ cảm thấy bất an.
Ba người đi lên cùng lúc, dưới lầu vừa hay có tiếng của Tô Bắc vọng tới: “Tinh Tinh… em đâu rồi?”
“Anh ơi, em ở đây nè!”
Tiểu Tinh Tinh chạy nhanh ra ngoài, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Cameraman không đuổi theo nữa, khi ở cạnh Thạch Đại, chẳng có gì phải sợ, vì đấy chính là hồn anh hùng mà!
Là anh hùng dân tộc đấy, có gì mà phải sợ?
Cameraman nhìn về phía Thạch Đại, ánh mắt chứa đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thạch Đại vẫy tay với anh ta: “Tôi đi rồi, anh nhớ nhờ em ấy đóng thiên nhãn giúp anh, bằng không… anh khó mà chịu đựng nổi.”
Ở nơi này cũng có kha khá quỷ hồn đấy.
Cameraman gật đầu, nuối tiếc nhìn Thạch Đại rời đi, chờ đến khi Thạch Đại đã vào phòng, anh ta lập tức đi xuống, ngay sau đó có người đến thay ca, anh ta đưa máy quay cho đồng nghiệp, rồi vội đi tìm đạo diễn Lưu, nói chuyện vừa nãy.
Ở bên này.
Tiểu Tinh Tinh đang ngồi trước bàn ăn, trước mặt là các món cá do Tô Bắc nấu, hấp, chiên đều có đủ, còn có thêm canh cá nữa.
Đây là ba cách làm món ăn từ cá.
Tiểu Tinh Tinh nhìn bát canh cá màu trắng, nuốt nước bọt, mùi thơm quá.
“Anh sáu, không lẽ anh là thiên tài ư?”
Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía Tô Bắc, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tô Bắc bất giác thẳng lưng, ôi trời, không có cách nào khác, cậu ấy luôn được em gái yêu mến như vậy.
Thật tốt, học nấu ăn thật không uổng công mà, bây giờ đã có chỗ dùng rồi. ( truyện trên app T•Y•T )
“Cũng thường thôi, anh không lợi hại đến vậy đâu! Tinh Tinh thích ăn, sau này mỗi ngày anh đều sẽ làm cho em ăn.”
“Tuyệt vời!”
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ đưa bát cho Tô Bắc: “Anh múc cho em một bát canh cá được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn anh nha!”
Tô Bắc nhận lấy cái bát của cô bé, múc bát canh giúp cô bé, rồi vào phòng bếp đem hai bát cơm ra, đưa cho cô bé một bát.
Hai người vui vẻ ăn cơm, cơm nước xong xuôi, Tiểu Tinh Tinh dò hỏi chút chuyện của Thạch Đại: “Anh có biết chị Thạch Đại không ạ?”
Tô Bắc gật đầu: “Không quen nhưng có nghe nói qua, Thạch Đại là một người rất vĩ đại, có chuyện gì sao?”
Sao Tiểu Tinh Tinh lại đột nhiên hỏi chuyện của cô ấy?
“Thực ra thì…” Tiểu Tinh Tinh kể chuyện của Thạch Đại cho Tô Bắc nghe, Tô Bắc nghe xong, vội nhìn cô bé: “Nhiều sát khí như vậy, cục cưng, em có bị thương không?”
“Mau để anh kiểm tra kĩ nào.”
Tiểu Tinh Tinh còn chưa kịp phản ứng, đã bị cậu ấy kéo vào trong lòng để nhìn cho kĩ, sau khi xác nhận rằng cô bé đã không sao, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bấy giờ, Tiểu Tinh Tinh hoàn hồn, tay nhỏ ôm lấy cổ cậu ấy làm nũng: “Hì hì, Tiểu Tinh Tinh giỏi lắm, nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Bắc cụp mắt xuống nhìn cô bé đang cười dịu dàng, lòng hơi trầm buồn, Tiểu Tinh Tinh không nói với cậu ấy đầu tiên, phải chăng là do chưa tin tưởng cậu ấy?
Không, có lẽ là vì… không muốn làm cậu ấy sợ… Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Xem ra, nỗi sợ quỷ này, cậu ấy phải cố vượt qua thôi.
Chuyện này cũng không thể trách Tô Bắc được, lúc còn nhỏ cậu ấy bị anh ba giả quỷ dọa sợ, nên mới ám ảnh, sợ quỷ cho tới bây giờ.
Nhưng mà…
Vì phải ở bên cạnh bảo vệ em gái, nên cậu ấy nhất định phải khắc phục nỗi sợ.
Tô Bắc thầm hạ quyết tâm, vừa quay đầu đã đi mua vài phim ma để xem, chắc chắn cậu ấy sẽ khắc phục được!
“Anh ơi, chúng ta có thể kể chuyện của Thạch Đại cho…” Tiểu Tinh Tinh gãi đầu, nhất thời không biết phải diễn đạt thế nào: “Ừm… là người rất lợi hại ấy, sau đó nhờ người đó giúp đỡ được không?”
Nếu Thạch Đại là một người vĩ đại, thế thì chắc họ sẽ giúp đỡ nhỉ?
Không thể để chị Thạch Đại chịu oan ức thế này được.
Tô Bắc cẩn thận suy ngẫm, anh cả bên đấy chắc cũng quen biết không ít người có địa vị, nhưng bây giờ anh cả đã chặn cậu ấy rồi.
Tô Bắc cụp mắt, đối diện với ánh mắt chờ mong của Tiểu Tinh Tinh, cậu ấy bèn hắng giọng: “Dĩ nhiên là được rồi, đợi anh nhờ Đường Ứng gọi điện cho anh cả, anh cả sẽ có cách.”
Thật ra nếu tìm anh ba sẽ nhanh hơn, nhưng từ khi em gái mất tích, anh ba cũng không rõ tung tích, mỗi lần cậu ấy gọi điện cho anh ba, đều không liên lạc được.
Tô Bắc nói xong bèn hỏi một nhân viên công tác: “Đường Ứng đâu?”
“Đi ăn cơm rồi, đợi lát nữa chắc sẽ đến.”
“Ừm.”
Vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh rạng rỡ: “Quao! Cảm ơn anh nha!”
Tô Bắc thật sự rất thích cảm giác được em gái thần tượng như thế này.
Nếu không phải vì các anh trai đều buồn bã vì chuyện em gái mất tích, cậu ấy chắc chắn sẽ độc chiếm em gái.
Sau khi Đường Ứng ăn uống xong xuôi, Tô Bắc nhờ cậu ta gọi điện cho anh cả Tô Tu của nhà họ Tô, hiện tại Tô Tu 25 tuổi, là người điều hành Tô Thị, dưới sự điều hành của anh ấy, Tô Thị càng ngày càng phát đạt, ở nước ngoài cũng có chút chỗ đứng.
Đường Ứng gọi điện qua. Sau ba tiếng “tút… tút… tút…”, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, một giọng nam trầm thấp và lạnh lùng vang lên: “Alo? Đường Ứng?”
“Anh cả Tô!” Đường Ứng gọi. “Anh Bắc có chuyện muốn nói với anh.”
Nói rồi, Đường Ứng đưa điện thoại cho Tô Bắc, Tô Bắc vẫn hơi e dè, nhưng khi đối diện với ánh mắt tin tưởng của em gái, cậu ấy tỏ vẻ bình tĩnh nhận lấy điện thoại: “Alo? Anh cả.”
“Có chuyện gì mau nói đi.”
Giọng điệu Tô Tu lạnh còn hơn lúc nãy, rõ ràng là không muốn phí lời với cậu ấy.
Tô Bắc chán nản, nếu là ngày thường thì chắc chắn sẽ cãi nhau với anh cả, nhưng hôm nay…
Cậu ấy sẽ không làm vậy.
“Anh cả, em tìm được em gái rồi.”
Tô Bắc thành thật nói.
Tô Tu cười lạnh một tiếng: “Đây là lần thứ năm trong năm nay em nói với anh câu này rồi đó.”
“Tô Bắc, em có thể thôi làm phiền anh thêm được không? Em có thể đưa người đi làm xét nghiệm ADN trước, rồi hẵng gọi cho anh được chứ? Anh rất bận.”
Bốn lần trước, Tô Tu bỏ việc chạy tới nơi, thế nhưng mỗi lần xét nghiệm ADN, đều không phải em gái anh.
Anh ấy thật sự rất mệt, Tô Bắc không thể dùng đầu óc một chút hay sao?
Tô Bắc: …
Tô Bắc mở miệng định phản bác, trước đây những người đó đều đem theo giấy xét nghiệm, cậu ấy tưởng thật nên… mới tìm anh cả, âu cũng là vì cậu ấy luôn ỷ lại vào anh cả.
Cậu ấy nghĩ rằng không có chuyện gì mà anh cả không làm được, có thể sẽ biết tờ xét nghiệm kia là thật hay giả.
“Lần này em đã xét nghiệm với em ấy rồi, là thật.”
Dừng một chút, Tô Bắc đưa điện thoại cho Tiểu Tinh Tinh: “Cục cưng, đây là anh cả, em lại chào hỏi anh cả một tiếng đi nhé?”
Tiểu Tinh Tinh vừa nãy cũng đã nghe qua giọng của Tô Tu, cô bé thấy hơi hồi hộp, nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi: “Anh cả.”
“Em là Tiểu Tinh Tinh.”
Giọng nói của cô bé mềm mại như bông, tựa như chiếc lông vũ lướt nhẹ qua mặt nước, làm lòng Tô Tu bỗng trở nên căng thẳng.
Anh ấy vô thức siết chặt điện thoại di động: “Em thật sự đã làm xét nghiệm với em ấy rồi sao?”