Giống đến tám phần.

Tô Tu nghĩ, anh ấy không cần phải đi điều tra thêm nữa.

Tô Tu ngồi xổm trước mặt cô bé, dường như sợ bé sẽ hoảng sợ, nên cố hạ giọng cho dịu dàng hơn: “Tiểu Tinh Tinh.”

“Anh cả!”

Tiểu Tinh Tinh tinh ý nhận ra rằng, lúc đầu anh cả có phần không ưa cô bé, nhưng không hiểu sao bây giờ lại bỗng dưng lại không còn chán ghét cô bé nữa.

Tiểu Tinh Tinh nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu được, nên quyết định không nghĩ nữa.

Cô bé thích anh cả.

Năm nay Tô Tu mới 25 tuổi, trông rất đẹp trai.

Tóc được anh ấy vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao rộng, gương mặt thanh tú như kiệt tác được Nữ Oa tỉ mỉ chạm khắc nên, trong đôi mắt phượng ấy ánh lên vẻ lạnh lùng.

Khí chất toát ra từ người anh ấy khiến người ta phải sợ hãi không dám lại gần, nhưng bây giờ anh ấy đã thu lại đôi chút, nên nhìn có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.

 u phục được may vừa vặn bao bọc lấy vóc dáng hoàn mỹ của anh ấy, chỉ nhìn thôi đã thấy rất cường tráng, anh ấy thắt chiếc cà vạt màu xanh lam đậm, bên trong âu phục là áo sơ mi trắng, cúc áo sơ mi phía trên cùng được gài kín đáo.

Phong thái nghiêm trang, như thể là một mỹ nam cấm dục.

Hai mắt Tiểu Tinh Tinh lóe sáng, nhào vào lòng Tô Tu, ôm cổ anh ấy, nhẹ nhàng gọi: “Anh cả.”

Tô Bắc: ???

Không phải anh cả bảo là cần phải điều tra thêm chút sao?

Sao giờ lại… như thể đã tin rồi vậy?

Tô Tu ôm em gái nhỏ mềm mại trong lòng, trái tim như nhũn ra vì xúc động, nhưng dù gì thì anh ấy cũng là người có địa vị cao trong nhà, nên tâm tư không thể để lộ ra ngoài như Tô Bắc, có điều khóe môi vẫn luôn mím chặt giờ đây khẽ nhếch thành một đường cong rung động lòng người.

“Tô Bắc có bắt nạt em không?”

Tô Bắc: ???

“Anh cả, em giống loại người thế à?”

Tô Tu lạnh lùng liếc qua Tô Bắc, Tô Bắc lập tức im miệng.

Vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh rạng rỡ: “Không có đâu, anh sáu đối xử với em rất tốt!”

“Thế thì tốt.”

Tô Tu ôm chặt cô bé, bế cô bé đến bên một góc rồi ngồi xuống, khẽ vươn tay nắm nhẹ vào đầu ngón tay mềm mại của cô bé, có thế, anh ấy mới cảm nhận được sự chân thật này, rằng em gái anh ấy thật sự đã quay về.

Mười phút sau cuộc họp sẽ bắt đầu ư?

Nó đã bị Tô Tu vứt ra sau đầu triệt để rồi.

Có cuộc họp nào quan trọng bằng em gái?

“Chuyện này, em có nói với bố mẹ chưa?”

Tô Tu hỏi Tô Bắc.

Tô Bắc gật đầu: “Em đã gửi tin này qua rồi.”

Dừng một chút, cậu nói thêm: “Nhưng mà, có lẽ anh cả nên gửi tin cho họ thêm lần nữa.”

Bố mẹ có vẻ không tin cậu ấy lắm.

Tô Tu gật đầu: “Anh sẽ gửi kèm theo tờ xét nghiệm ADN luôn.”

Anh ấy luôn thích dùng sự thật, bằng chứng để nói chuyện, đây cũng là nguyên nhân mà bố mẹ luôn tin tưởng anh ấy. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

Tô Bắc gật đầu, anh cả ra tay, tuyệt đối không còn gì phải bàn cãi.

“Đúng rồi, anh cả, bọn em đang gặp phải chút chuyện…”

Tô Bắc kể sơ qua chuyện Tiểu Tinh Tinh phát hiện ra thi thể của Thạch Đại.

Tô Tu nhíu mày, vươn tay ra bịt tai em gái, khẽ quát Tô Bắc: “Em chăm sóc em gái kiểu gì vậy?”

“Hình ảnh đáng sợ như vậy, cũng cho em ấy xem?”

Tô Bắc: ???

Không phải…

Không phải em để cho Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy đâu mà!

Tô Bắc vô cùng oan ức.

Nhưng cậu ấy nào có dám hé răng, cũng do cậu ấy không không chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh bị bịt kín lỗ tai, không biết anh cả đang nói gì, Tô Tu buông tay ra, ánh mắt dịu dàng nhìn bé: “Tiểu Tinh Tinh đừng lo lắng, chuyện này anh cả sẽ đi tìm nhân viên liên quan.”

“Sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.”

Tô Tu giơ tay lên vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, tóc bé con này thật mềm mại.

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy ống tay áo Tô Tu, vẻ mặt cực kỳ đáng thương mà nhìn anh ấy: “Anh cả, nhớ phải cho người xấu bị trừng trị thích đáng đó!”

Tô Tu gật đầu: “Yên tâm nhé.”

Chuyện này chỉ cần nói cho cấp trên, cấp trên sẽ không bỏ qua cho những người đó.

Nếu không, làm sao khiến người khác phục cho được?

“Phải rồi, anh cả, không phải anh còn có việc sao? Nếu vậy sao anh còn không mau đi? Bọn em còn phải quay.”

Tô Bắc ghen tị đấy, cậu ấy cũng muốn ôm em gái mềm mại này nữa cơ.

Anh cả sao thế nhỉ, sao lại ôm mãi không chịu buông?

Tô Tu mặt không đỏ tim không loạn nói: “Hôm nay anh không có việc.”

Tô Bắc: ???

Thế mà khi nãy anh còn bảo chỉ cho em mười phút thôi cơ?

Hóa ra…

Nói chuyện với em thì chỉ mười phút, còn nói chuyện với em gái thì bao lâu cũng được à?

Tiêu chuẩn kép sao? Anh cả!

Tô Bắc tức chết mất.

“Thế à? Anh cả không bận, nhưng bọn em thì bận đấy, bọn em vẫn phải tiếp tục quay, làm chậm trễ cho tổ chương trình mãi cũng không được hay cho lắm.”

Tô Bắc khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Tiểu Tinh Tinh: “Cục cưng, để anh sáu ôm một cái nào.”

Tiểu Tinh Tinh vừa chuẩn bị đưa tay ra, đã bị Tô Tu bế lên: “Hôm nay chắc Tiểu Tinh Tinh đã sợ lắm rồi, để anh đưa em ấy ra ngoài chơi, em là minh tinh, có lẽ ống kính sẽ quan trọng hơn Tiểu Tinh Tinh nhỉ?”

“Em tự quay đi.”

Tô Bắc: ???

Tô Bắc vội chạy tới giơ tay ra chặn đường Tô Tu: “Anh cả! Chương trình của bọn em là “Bảy ngày nuôi trẻ”, trọng tâm là nuôi trẻ! Trẻ đấy!”

“Anh có hiểu không?”

Tô Tu cúi đầu, trầm tư một lúc.

Tô Bắc đắc ý nhướng mày: “Đến đây nào, Tiểu Tinh Tinh, để anh sáu ôm một cái nha.”

“Anh cả cũng hy vọng Tiểu Tinh Tinh là một đứa trẻ thành thật và biết giữ lời hứa đúng không? Bỏ dở dang vậy thì không hay lắm.”

Tiểu Tinh Tinh nghe vậy gật đầu, Tiểu Tinh Tinh không muốn làm một người bỏ cuộc giữa chừng!

Phải làm một người thành thật và biết giữ lời hứa, đã đồng ý để đạo diễn Lưu quay chương trình này, thì phải quay xong đã.

“Cũng được.”

Tô Tu vẫn ôm lấy Tiểu Tinh Tinh, không có ý định buông tay: “Nếu là bảy ngày nuôi trẻ, trọng tâm là trẻ, vậy thì người nuôi trẻ có một hay hai người cũng đều được nhỉ?”

“Anh cũng tham gia.”

“Không thành vấn đề chứ? Đạo diễn Lưu.”

Tô Tu nhìn về phía đạo diễn Lưu đang tiến lại gần.

Đạo diễn Lưu: !!!

Niềm vui ập đến quá bất ngờ!

Dĩ nhiên là được rồi, bởi vì, dù Tô Tu chưa xuất hiện ở một chương trình nào, nhưng anh ấy lại chính là người lãnh đạo Tô thị nổi danh ở thành phố A!

Năm nay 25 tuổi, đã dẫn dắt tập đoàn Tô Thị mở rộng thương mại quốc tế, hơn nữa còn có chỗ đứng rất vững trên thị trường nước ngoài, còn giỏi hơn cả bố anh ấy nữa.

Hơn nữa, còn có tin đồn rằng Tô Tu chưa bao giờ tham gia bất kỳ chương trình nào, cho dù là chương trình thuộc lĩnh vực kinh tế tài chính, anh ấy đều không tham gia, trong mắt những người ở thành phố A, anh ấy dường như đang phủ lên mình một tấm màn mỏng, khiến người ta không thể đoán được, như thể đang sống trên mây ấy.

Thế mà giờ người này lại nói muốn tham gia chương trình của bọn họ!

Đạo diễn Lưu phấn khích đến độ mặt bỗng ửng đỏ.

“Chờ đã…” Tô Bắc định ngăn lại.

Nhưng vẫn chậm một bước, đạo diễn Lưu gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là được rồi!”

“Không thành vấn đề, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh ngài!”

Tô Tu khẽ đưa mắt nhìn xuống Tiểu Tinh Tinh đang ở trong lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Tinh Tinh, anh cả chăm sóc em, có được không?”

Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu, gật đầu: “Được ạ được ạ, Tiểu Tinh Tinh thích anh sáu, cũng thích anh cả.”

“Chúng ta cùng sống với nhau nha!”

Tô Tu áp cằm lên cái đầu nhỏ của bé, vẻ mặt tràn ngập sự dịu dàng.

Chưa bao giờ Tô Bắc nhận được sự đối xử như thế…

Toang rồi.

Anh cả cũng muốn chiếm lấy em gái!

Vẻ mặt Tô Tu tràn đầy bực dọc: “Anh cả, anh quên rồi sao, anh còn có rất nhiều việc cần làm, Tô thị…”

“Anh ở đây cũng có thể làm việc được.”

Giọng điệu Tô Tu rất bình thản, nhìn cậu ấy với ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng khi nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh thì ngược lại, vẻ mặt tràn đầy sự vui mừng: “Bé cưng muốn gì nào? Hử? Anh dẫn em đi mua nhé?”

“Tiểu Tinh Tinh, anh mua kẹo mút rồi nè.”

Cameraman rời đi giờ đã quay trở lại, trên tay còn cầm chặt cây kẹo mút, nhìn Tiểu Tinh Tinh, anh ta mếu máo: “Em mau giúp anh đóng thiên nhãn đi!”

Hu hu hu hu, anh ta không ngờ rằng nơi này lại có nhiều quỷ hồn đến vậy, suốt đường đi, anh ta sợ tới mức hồn siêu phách tán. ( app truyện TᎽT )

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, lấy trong ngực ra một lá bùa, cô bé niệm một loạt câu thần chú, bùa không gió tự bay, thế giới trong mắt cameraman dần dần khôi phục lại bình thường, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đưa kẹo mút cho cô bé.

“Đây, anh mua xong rồi, em ăn trước đi, anh tiếp tục công việc nhé.”

Tô Tu nhìn thấy hành động của cô bé, ngẩn người trong giây lát.

Xem ra, ắt hẳn mấy năm nay em gái đã gặp qua không ít chuyện kỳ lạ.

Nhưng em gái không muốn nói, anh ấy sẽ không gặng hỏi.

Tô Tu nhìn xuống cây kẹo mút trong tay cô bé, thấy mặt cô bé hớn hở thế, anh ấy chợt nghĩ ra một ý.

“Tiểu Tinh Tinh thích kẹo mút sao? Anh cả dẫn em đi mua nhé.”

“Anh cả biết có một chỗ bán kẹo, ăn ngon nhất luôn.”

“Khoan đã!” Tô Bắc vội nói: “Anh cả không thể dẫn Tiểu Tinh Tinh rời khỏi chỗ này được!”

Hay là dẫn em theo cùng đi, thế cũng được mà!

Tóm lại, đừng có làm lơ em chứ anh cả ngốc này!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play