Từ lần gặp gỡ tình cờ với “Thương Thiên Quang”, Mộc Lộ đã tiếp tục tới đó rất nhiều lần nhưng cũng không gặp lại ai nữa.

Lần tiếp theo nhìn thấy Thương Thiên Quang là ở lớp học pháp thuật.

Mộc Lộ cùng một đám đệ tử mới đứng ở một bên, lắng nghe trưởng lão giảng, mà huynh đệ Thương Thiên Quang thì ở riêng một góc, tự mình tu luyện.

Đối với cảnh tượng như vậy, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.

Hai huynh đệ họ thiên tư hơn người, chỉ dăm ba câu liền có thể hiểu rõ, thậm chí tự học cũng có thể lĩnh ngộ. Bởi vậy các bậc trưởng bối cho phép đệ tự tùy ý tham gia những lớp học lớn này, có thể đến hoặc không, nếu đến cũng có thể tự tu luyện, không hiểu điều gì thì có thể hỏi.

Nghe nói từ lúc Thương Thiên Quang được phép tự do đi học, có một đoạn thời gian dài liền mất tăm, không ai có thể tìm thấy. Sau này, hắn cảm thấy một mình quá nhàm chán mới lại cùng Thương Hi Nguyệt xuất hiện tại lớp học.

Thương Hi Nguyệt luôn tuân theo quy củ, ngày nào cũng đều đi học đúng giờ. Ngoài ra, mặc dù có hiểu hay không, hắn đều tiến lên xin lời khuyên của trưởng lão, bất kể vấn đề nông hay sâu, lời nói và hành động của hắn đều khiêm tốn, thể hiện hình tượng học trò ngoan hoàn mỹ.

Lần này người dạy pháp thuật chính là đệ đệ của trưởng lão Hách Thiết - Thành Cương trưởng lão.

Khác với Hách Thiết có phong cách kết hợp thưởng phạt thì Thành Cương trưởng lão lựa chọn con đường khen ngợi, giúp cho người ta có thêm tự tin thông qua các lời khen từ đó trở nên mạnh mẽ hơn.

Thành Cương thân thiện nói: “Được rồi! Mọi người chỉ cần nhẹ nhàng thở ra, đem sức mạnh hội tụ đến lòng bàn tay, nếu nơi đó xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu xanh nhạt liền tính là thành công. Rất đơn giản, lần đầu tiên không thành công cũng đừng từ bỏ, chúng ta vẫn còn lần hai, lần ba……”

Mộc Lộ bắt chước Thành Cương tiến hành vận khí, nghe được hai vị đệ tử bên cạnh nói chuyện với nhau.

“Haiz, lại thất bại nữa rồi, thật khó mà.”

“Nghe nói lúc trước hai vị sư huynh trực tiếp nhảy qua giai đoạn vận khí, thi triển thuật pháp đối bọn họ đúng là không chút tốn sức.”

“Đúng vậy, ngươi xem, Thiên Quang sư huynh đang thi triển ngự hỏa thuật kìa.”

“Haiz, người thường cùng thiên tài đúng là quá khác biệt”

Mộc Lộ nhìn qua hai vị thiếu niên ở dưới gốc cây không xa. Một người ngồi xếp bằng dưới đất, vươn ngón tay trong không trung quơ qua lại, một đốm lửa hiện dọc theo động tác. Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa đỏ rực được hình thành.

Không thú vị - Hắn thi triển xong, lười biếng mà ngáp một cái, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ chán muốn ch.ế.t.

Mộc Lộ cụp mắt nhìn ngọn lửa màu lam mỏng manh trong lòng bàn tay: ”...”

Không hổ là vai chính.

Thiếu niên còn lại đang dựa ngồi dựa vào thân cây, tư thái ưu nhã, trên đầu gối có một cuốn sách, lông mi rũ xuống, cẩn thận lật từng trang.

Một tĩnh một động, có thể dễ dàng phân biệt ra huynh đệ hai người.

Mộc Lộ là người khá hướng ngoại, quay đầu hỏi đệ tử bên cạnh “Này đạo hữu, có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề không?”

“Đương nhiên có thể.”

Mộc Lộ: “Vừa rồi ta thấy các ngươi phân biệt ra hai vị sư huynh kia rất nhanh, còn ta một chút cũng nhìn không ra, các ngươi có cách gì vậy?”

Thêm kỹ xảo để phân biệt luôn không thừa, tránh trường hợp bị lẫn lộn.

Đệ tử kia chớp chớp mắt, “Vừa rồi khi đi ngang qua, ta nghe bọn họ nói chuyện với nhau.”

Mộc Lộ che mặt: “… Ta còn tưởng các ngươi có năng lực đặc biệt mới có thể phân rõ.”

Đệ tử cười nói: “Không có, hai người họ lớn lên giống nhau như đúc, duy nhất khác biệt chỉ là ở tính cách. Nhưng mà chắc ngươi không biết, Thiên Quang sư huynh thích trêu chọc người khác, thường xuyên giả dạng thành Hi Nguyệt sư huynh, càng khiến cho việc phân biệt thêm khó khăn.”

Một đệ tử khác cũng điên cuồng phụ họa theo, nói hắn đã từng bị trêu đùa rất nhiều lần.

“Thì ra là thế, thật sự khó có thể phân biệt.”

Mộc Lộ tiếp tục nói, nhớ tới cuộc gặp gỡ mấy ngày trước cô cũng coi như là bị Thương Thiên Quang chỉnh một phen.

“Bất quá, thật ra còn có một điểm khác nhau nữa.”

Đệ tử kia nghĩ một lát, lại gần, thấp giọng nói “Hai vị sư huynh đều có thiên phú cực cao, nhưng bất cứ là  thuật pháp gì, Thiên Quang sư huynh đều sẽ lĩnh ngộ nhanh hơn Hi Nguyệt sư huynh.”

Mộc Lộ kinh ngạc: “Có chuyện như vậy sao?”

“Đúng vậy, cho nên nếu bọn họ đồng thời thi triển pháp thuật, ngươi liền có thể nhận thấy phạm vi cũng như uy lực của Hi Nguyệt sư huynh sẽ yếu hơn một ít.”

Đệ tử thần thần bí bí nói, sau đó lại thở dài “Nhưng mà so với chúng ta thì bọn họ đều mạnh hơn ngàn vạn lần. Ta còn ước mình có được một phần trăm thiên phú của Hi Nguyệt sư huynh.”

Mộc Lộ nhìn về phía hai huynh đệ, đệ đệ thế mà lại mạnh hơn một ít, thật ra thì cũng dễ hiểu, dù sao thì sau này hắn ta sẽ trở thành thần mà.

Lúc này, Thương Hi Nguyệt đang cúi đầu đọc sách, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, lười nhác ngước mắt lên, nhìn về hướng Mộc Lộ.

Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.

Tuy khoảng cách không gần, nhưng ánh mắt Thương Hi Nguyệt phảng phất như có những luồng sáng lạnh lẽo, thẳng tắp xuyên qua vô người, chuẩn xác mà sắc bén rơi xuống trên người Mộc Lộ.

Mộc Lộ sửng sốt /Hắn vừa nhìn qua đây à? Vậy là phát hiện cô đang nhìn bọn họ chằm chằm sao?/

Cô vội vàng cụp mắt xuống, dù sao về sau cũng là Ma Tôn, cố gắng hạn chế tiếp xúc thì tốt hơn. Nhưng thật sự người này quá nhạy bén!

“Ca ca đang nhìn gì vậy?”

Lúc này Thương Thiên Quang đang buồn chán vô cùng, liên tục ngáp, trong mắt mờ mờ nước.

Thương Hi Nguyệt lắc đầu, lại cúi đầu đọc sách, cười nói: “Không có gì.”

“Ồ.”

Thương Thiên Quang tuy ngoan ngoãn đáp lại nhưng vẫn theo tầm mắt của Thương Hi Nguyệt lúc nãy nhìn sang, phát hiện Mộc Lộ đang cúi đầu tránh né, ánh mắt của hắn mắt sáng lên, ngữ khí tràn đầy hưng phấn “Sư huynh, đệ phát hiện ra một người thú vị .”

“Vậy sao.”

Thương Hi Nguyệt thần thái ôn hòa lên tiếng, ngón tay thon dài tái nhợt lật trang sách, ánh mắt dừng ở trên giấy, không di chuyển nửa phần.

Rõ ràng chỉ là có lệ mà trả lời Thương Thiên Quang thôi.

Thương Thiên Quang cũng không thèm để ý.

Hai tay hắn chắp sau lưng, hơi ngả người ra sau, đôi lông mày cong lên vì tâm tình sung sướng, đồng tử đen nhánh thâm thúy khiến người khác không đoán ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

----------------------------

Ngày hôm sau, Mộc Lộ đang định đi tìm mèo con thì vô cùng ngạc nhiên khi gặp được thân ảnh mình chờ mong đã lâu.

Thiếu niên mặc một bộ bạch y, đứng ở dưới một cây cổ thụ, tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào phía trên, suy nghĩ điều gì đó.

Mộc Lộ trong lòng vui vẻ, vội chỉnh lại xiêm y, đầu tóc, giả vờ ngẫu nhiên gặp được mà lên tiếng, mang theo một tia kinh ngạc: “Thiên, Thiên Quang sư huynh?”

Thương Thiên Quang theo hướng tiếng nói, nhìn về phía Mộc Lộ. Đôi mắt đen trầm hiện lên vài phần kinh hỉ, ngữ khí vui vẻ “À, là ngươi hả.”

Hắn vẫn còn nhớ cô, ôm cây đợi thỏ quả nhiên hữu dụng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play